Khắp nơi trên đường có thể nhìn thấy lá cờ nhỏ xanh xanh đỏ đỏ, là truyền thống của quận Diên Giang, quan phủ bỏ vốn tổ chức, nói là bắt chước màu của mùa xuân, nghênh đón mùa xuân.
Nghe nói Lý quận trưởng cố ý căn dặn, tốc độ cắm cờ phải nhanh, không thể quấy nhiễu sinh hoạt bình thường của dân chúng, vì thế còn điều động rất nhiều người.
Thật ra cắm cờ nhanh chậm cũng sẽ không ảnh hưởng đến dân chúng sinh hoạt, đơn giản là Lý quận trưởng làm bộ dáng cho dân chúng nhìn.
- Cắm xuống vài lá cờ nhỏ, thật là có không khí ngày lễ.
Mạnh Cảnh Chu cười nói, ngay cả cửa ra vào của quán đồ nướng đều cắm một lá cờ nhỏ màu đỏ.
- Nhìn một chút nhìn một chút, đều là thư sách bình thường khó gặp!
Lão đầu răng vàng đứng bên đường rao hàng, để cho bốn người cảm thấy hào hứng.
- Đều bán sách gì?
- Bí tịch võ công, công pháp không xuất bản nữa, cái gì cần có đều có.
Lão đầu răng vàng cười nói.
Mạnh Cảnh Chu tùy ý đảo, bỗng nhiên sáng mắt lên, tìm tới một bản bí tịch võ công:
- Lục Dương ngươi nhìn, quyển sách này tuyệt đối thích hợp cho ngươi, nếu ngươi chịu tu luyện, cam đoan có thể luyện đến tầng cao nhất.
Lục Dương nhìn trang bìa, Cáp Mô Công.
- Cút!
Rất nhanh Lục Dương cũng tìm tới một bản bí tịch võ công, đề nghị Mạnh Cảnh Chu tu luyện:
- Bộ bí tịch võ công này quả thực là vì ngươi mà chế tạo ra, nếu ngươi chịu tu luyện, ngày sau trở thành Võ Tiên cũng không phải không có khả năng.
Mạnh Cảnh Chu xem trang bìa, Quỳ Hoa Bảo Điển.
Hai người liếc nhau, cười ha ha, đều hảo tâm thay đối phương mua bí tịch.
Man Cốt nhìn thấy tờ thứ nhất trong Quỳ Hoa Bảo Điển viết ‘Muốn luyện công này trước phải tự cung’ lâm vào trầm tư:
- Chẳng lẽ nữ tử không thể tu luyện bản võ công này?
Lan Đình không có nghe được Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu chế giễu lẫn nhau, nàng đang hết sức chuyên chú nhìn một bản tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết kể về một danh kỹ vì chuộc thân hoàn lương, truy cầu tình yêu chân chính, giao phó chung thân của mình cho một thư sinh. Nhưng tính cách của thư sinh quá mềm yếu, tự tư, mặc dù thành tâm yêu thương danh kỹ, nhưng không có ý muốn kết hôn, lấy một danh kỹ làm vợ, lại thêm bằng hữu xúi giục, cuối cùng bán danh kỹ đi, ủ thành bi kịch danh kỹ nhảy sông tự vẫn.
Lan Đình đọc xong lã chã rơi lệ, cảm thấy danh kỹ này quá đáng thương.
Lục Dương nhìn Lan Đình đắm chìm trong đó, thò cổ ra nhìn, cảm thấy chuyện xưa này viết sinh động cảm động như thật.
Hắn nghiêng thân thể nhìn thấy tên sách.
« Thanh Lâu Mộng ».
Lục Dương: - ...
Hắn cảm thấy tên của quyển sách này có loại cảm giác quen thuộc hiếm thấy.
Bốn người đều mua sách rất hợp tâm ý, Man Cốt rất hứng thú về lịch sử, mua một bản « Đại Hạ dã sử ».
Phía trên ghi chép rất nhiều chuyện xưa để một người biết rõ nội tình nhất như Mạnh Cảnh Chu xem đều cảm thấy mới lạ.
Bất kể nói thế nào, bốn người đều vừa lòng thỏa ý.
Đi tới đi lui, bốn người phát hiện xung quanh càng ngày càng ít phàm nhân, càng ngày càng nhiều tu sĩ, giống như có một cỗ lực lượng thần bí, tách phàm nhân và tu sĩ ra.
Lan Đình truyền âm cho ba người khác:
- Bên này có bày ra trận pháp loại khu trục, phàm nhân sẽ không tự chủ được rời xa nơi này, tu sĩ thì không bị ảnh hưởng.
Mạnh Cảnh Chu bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới tin tức ngày thường đi dạo đạt được:
- Là phường thị mỗi tháng mở một lần, lần này hẳn là do hội Thải Xuân đến, khai trương sớm.
Hội Thải Xuân hấp dẫn không chỉ phàm nhân, còn có tu sĩ.
Nơi đây là phường thị nghiêm chỉnh, không phải loại Hắc thị thường có giết người cướp của, bốn người còn có thể nhìn thấy bộ khoái đang tuần tra ở chỗ này.
Tuy nói như thế, trong phường thị cũng có không ít người che mặt, mặc hắc bào các loại phương thức để che giấu tung tích.
Chuyện này rất phổ biến, có chút tu sĩ lấy thân phận phàm nhân trốn ở dân gian, nếu lấy khuôn mặt thật tới đây, chẳng phải bại lộ thân phận?
Tỉ như bốn người Lục Dương.
Phương pháp bốn người dùng che giấu tung tích đều không tương đồng: Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt lựa chọn mặc vào áo bào đen, cảm thấy như thế rất có cảm giác bá khí, Mạnh Cảnh Chu còn kiệt kiệt kiệt cười vài tiếng.
Lan Đình gỡ xuống phù biến hình, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ như nước phù dung, lúc nàng đến quận Diên Giang tìm kiếm đầu mối Ma giáo cũng đều dùng khuôn mặt thật.
Lục Dương thương lượng với Mạnh Cảnh Chu:
- Nếu không ta đánh một bộ Tượng Hình Quyền, biến thành bộ dáng cua ngươi?
Đạt được đáp lại là Mạnh Cảnh Chu đập mặt nạ đậu hũ vào trên mặt Lục Dương.
Lục Dương mang lên mặt nạ đậu hũ.
Bên trong phường thị rất có bầu không khí tu tiên, vòng phòng hộ to lớn bao phủ toàn bộ phường thị, tản mát ra ánh sáng dìu dịu, rất khác biệt so với bầu không khí ở bên ngoài, các tu sĩ đã lâu không gặp dừng lại ở tửu quán ven đường uống một chén rượu, tâm tình những chuyện mình gần đây trải qua; có tu sĩ và tiểu thương bắt đầu cò kè mặc cả, dựa vào lí lẽ biện luận, đều muốn kiếm mấy khối linh thạch từ trên người của đối phương; quan phủ còn xây dựng lôi đài, những tu sĩ nào muốn đấu pháp thì có thể thỏa thích lên lôi đài chiến đấu.
- Nhìn một chút nhìn một chút, Đại Lực hoàn được dùng bí pháp luyện đan tổ truyền luyện chế, ăn được một hạt, lực vô cùng lớn.
Lục Dương cảm thấy thú vị, hắn lần theo âm thanh đi qua, phát hiện nơi này là y quán.
Xem ra y quán này là do tu tiên giả mở, rao hàng không biết là học đồ hay là luyện đan sư.
- Bao nhiêu linh thạch một viên?
Luyện đan sư học đồ nói:
- Mười khối linh thạch một hạt, mua ba tặng một, mua năm tặng hai.