Giá cả không đắc, nói rõ đối tượng sử dụng đan dược không phải loại Trúc Cơ kỳ như Lục Dương, mà là Luyện Khí kỳ.
Lục Dương muốn mua hai hạt làm kỷ niệm, đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy đan dược người ngoài Vấn Đạo tông luyện chế:
- Hiệu quả thì sao?
- Có thể tăng cường lực lượng trong thời gian ngắn, sau khi lực lượng biến mất sẽ lâm vào trạng thái hư nhược nửa ngày.
Lục Dương mua một hạt, đang lúc chuẩn bị rời đi, chỉ thấy một tên bộ khoái tiến đến, Lục Dương có ấn tượng với hắn, họ Tôn, là tùy tùng của Vệ bộ đầu.
- Ta vừa mới nhận được báo cáo, nói Đại Lực hoàn của ngươi là cố lộng huyền hư, xin mời đi theo ta một chuyến đến nha môn.
Luyện đan sư học đồ sững sờ, cố lộng huyền hư?
Tôn Bộ đầu chăm chú giải thích.
- Dựa theo pháp luật quy định, lúc tuyên truyền quảng cáo thương phẩm, không thể dùng chữ 'Nhất' chữ 'Vô tận' các loại.
- Trải qua điều tra, chúng ta phát hiện Đại Lực hoàn của ngươi chỉ thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí ba tầng trở xuống phục dụng, không có công hiệu ‘Lực vô cùng lớn’, lần này chỉ cảnh cáo, về sau, hi vọng ngươi tiến hành sửa lại lời quảng cáo này.
Luyện đan sư học đồ thành thành thật thật gật đầu, sau khi Lục Dương rời đi, nghe được bên trong y quán truyền ra tiếng reo:
- Nhìn một chút nhìn một chút, Đại Lực hoàn dựa theo bí pháp luyện đan tổ truyền luyện chế, ăn vào một hạt, lực lượng có hạn!
Lục Dương đột nhiên cảm giác được Thập Ngưu Lực đan mà Ngô Minh sư huynh luyện chế thật đúng là tìm không ra điểm yếu gì, ngay cả vấn đề thường thấy nhất ở đan dược là cố lộng huyền hư, nói quá về tác dụng của thuốc cũng không có.
Mạnh Cảnh Chu được nhìn thấy rất nhiều vật liệu, trong nhà có luyện đan sư tương đối nghiêm chỉnh, hứng thú không lớn về các vật thường gặp.
- Đây là vật liệu gì?
Mạnh Cảnh Chu cầm lấy một kiện đồ chơi nhỏ từ trên sạp hàng, hai cây gậy gỗ thẳng đứng dính chung một chỗ:
- Đũa dài dùng rán đồ ăn? Đồ này cũng bán ở trong phường thị?
Chủ nhân của quán nhỏ là một vị nam tử trung niên mặt mũi tràn đầy râu quai nón, một mặt nghiêm túc, bình chân như vại, nhắm mắt nghỉ ngơi, khi Mạnh Cảnh Chu nói chuyện mới cố mở mắt, vừa nhìn đã có phong phạm của đại sư luyện khí.
- Vật này gọi Phi Thiên côn, đặt ở đỉnh đầu, lấy linh lực thôi động, có thể xoay tròn bay lên trời, tu vi Luyện Khí tầng bảy đã có thể thôi động.
Mạnh Cảnh Chu giật mình, phường thị nho nhỏ quả nhiên tàng long ngọa hổ, càng có luyện khí đại sư như thế.
Nếu như không có thủ đoạn đặc thù, tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể lăng không phi hành, nếu có thủ đoạn đặc thù, tỷ như Lục Dương ở Trúc Cơ kỳ đã có thể ngự kiếm phi hành, hoặc là Lục Dương dùng Tượng Hình Quyền biến thân thành Tiên Hạc, cũng có thể phi hành.
Bất kể là tình huống đồng dạng hay là tình huống đặc thù, yêu cầu tu vi thấp nhất đều là Trúc Cơ kỳ.
Mạnh Cảnh Chu chưa từng nghe nói qua Luyện Khí tầng bảy đã có thể bay trên trời.
Pháp lực của Luyện Khí tầng bảy mỏng manh, rất khó thúc đẩy pháp bảo bay trên trời.
- Nhìn ngươi cũng không tin, không sao, ta biểu diễn cho ngươi một phen.
Nam tử trung niên râu quai nón một mặt tự tin, lấy ra một bộ mộc khôi lỗi.
Hắn cột Phi Thiên côn vào mộc khôi lỗi, đầu ngón tay tràn ra một tia linh khí, đánh về phía Phi Thiên côn.
Phi Thiên côn giống như vừa tỉnh ngủ, đầu tiên chậm rãi chuyển động, vận tốc quay càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng chỉ có thể nhìn rõ tàn ảnh.
Phi Thiên côn mang theo mộc khôi cùng nhau lên trời, nhìn không có vấn đề gì cả.
Chỉ có một vấn đề bất cập, đó chính là khi Phi Thiên côn chuyển động sẽ kéo theo mộc khôi cùng xoay tròn, mộc khôi lấy đầu là tâm, thân thể đang nhanh chóng xoay tròn, tần suất bảo trì nhất trí với Phi Thiên côn.
Nếu như phía dưới Phi Thiên côn là người, đầu đều quay đến điên cuồng.
- Ngươi nhìn, khôi lỗi nhà chúng ta chất lượng tốt chứ, chuyển động nhanh như vậy cũng không tan ra thành từng mảnh, không phải ta nói khoác, cỗ khôi lỗi này của ta cho dù đối mặt với Trúc Cơ kỳ cũng có sức đánh một trận, giá cả cũng không quá đắc, chỉ một giá, tám trăm.
- Ta mua con mẹ ngươi!
Mạnh Cảnh Chu xem như hiểu rõ, đối phương căn bản dùng chiêu bài Phi Thiên côn để chào hàng khôi lỗi.
Có thể thấy được trong phường thị tràn ngập ngươi lừa ta gạt, người chân thành giống như Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu đã rất đi.
Bốn người Lục Dương chuẩn bị đến khu vực của thương hội Lạc Địa Kim Tiền đi một vòng, nơi đó tương đối chính quy, sẽ không xuất hiện đủ loại tình huống như vừa rồi.
- Bốn vị khách quan, có muốn tính một quẻ không?
Một giọng nói vang lên bên tai bốn người, Lục Dương quay đầu nhìn lại, thấy đối phương là một tên tiên sinh xem bói, đằng sau treo một lá cờ Bát Quái, trên đó viết ‘Tính trời tính đất không bằng tính người’, nhìn qua đã thấy sinh ý ảm đạm, không có người tới.
Tiên sinh xem bói thấy bốn người Lục Dương chú ý tới mình, lại bổ sung:
- Coi không trúng không lấy tiền, muốn thử một chút không?
Lục Dương chú ý tới trên mặt bàn của hắn bày đủ loại: Bát Quái bàn, xúc xắc, văn phòng tứ bảo, chín tiền đồng, thủy tinh cầu...
Phàm là vật liệu có thể dùng xem bói đều bày ra.
Đáng tin cậy không?
Vì sao lại có thủy tinh cầu, chiêm tinh hả?
Tiên sinh xem bói là tu sĩ không chênh lệch nhiều với Lục Dương, hắn chú ý tới ánh mắt của Lục Dương, dùng giọng điệu mang theo phàn nàn giải thích:
- Không có biện pháp, hiện tại người đều không tin xem bói lĩnh vực này, hô hào mệnh ta do ta không do trời cái gì đó, kiếm miếng cơm ăn cũng không dễ dàng.