Tiên sinh xem bói phịch một tiếng quỳ xuống đất, ôm đùi Mạnh Cảnh Chu khóc ròng ròng:
- Đại ca Mạnh gia, đao hạ lưu nhân, ngày sau dễ nói chuyện.
- Thiên Sách tông chúng ta đều nghèo đến tình trạng nuôi không nổi đệ tử, để chúng ta xuống núi tự lực cánh sinh, nếu Lạc Bặc ta có tiền, cũng lưu lạc không đến chỗ này hãm hại lừa gạt.
- Ở chỗ này dọn quầy ra, còn là quầy hàng có tính phí thuê, ta ngay cả phí bày quầy hàng đều chưa đóng nổi.
Tiên sinh xem bói Lạc Bặc khóc than:
- Ngươi nhìn ta áo khoác ngoài thân của ta, may may vá vá mặc vào nhiều năm, cũng không có tiền thay mới.
Mạnh Cảnh Chu liếc mắt, vừa nhìn áo khoác ngoài này đã biết từng được tế luyện, có giá trị không nhỏ.
- Ta không có trông cậy vào ngươi trả tiền, ngươi trước…
Mạnh Cảnh Chu dùng sức rút đùi ra.
- Ngươi tính một quẻ miễn phí cho hai chúng ta, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa. Nhớ kỹ, không cho phép gạt người.
- Ha ha ha, việc này không khó.
- Tới tới tới, ngươi xem thử mệnh cách của ta, thành tựu tương lai như thế nào?
Lục Dương buông tay, để đệ tử Thiên Sách tông - Lạc Bặc xem tướng tay.
Lạc Bặc cười ha ha một tiếng, nếu muốn xem lĩnh vực chuyên môn, hắn hoàn toàn tự tin như trước.
- Ngược lại là vấn đề thường gặp, để ta xem một chút.
Ai ngờ Lạc Bặc trừng to mắt, bỗng nhiên đứng dậy, một mặt không thể tin, bạch bạch bạch lui lại mấy bước, một mực thối lui đến chân tường.
- Ngươi, ngươi, ngươi… Mệnh cách của người là chuyện gì xảy ra, hoàn toàn mông lung, tương lai ngươi có sinh ra nhân quả sẽ với mấy vị Tiên nhân.
Lạc Bặc phát hiện Lục Dương còn có thể tự do hoạt động dưới tình huống nhân quả Tiên nhân quấn thân, giống như không bị ảnh hưởng một chút nào.
Kinh khủng nhất còn không phải điểm này.
Kinh khủng nhất là Lạc Bặc còn phát hiện Lục Dương trong tương lai chính là một mối họa lớn của Tu Tiên giới, truyền bá tập tục Vấn Đạo tông đến toàn bộ Tu Tiên giới.
Tập tục của Vấn Đạo tông đã đủ không hợp thói thường, nếu toàn bộ Tu Tiên giới đều bị Vấn Đạo tông đồng hóa, còn để cho người ta sống sao.
Tuyệt đối không thể có dây dưa nhân quả với loại người này.
Lạc Bặc âm thầm kêu khổ, hắn nhìn bốn người đều đến từ năm đại tiên môn, là bốn đầu dê béo, vừa hay lừa gạt một cú kiếm thêm chút tiền, không nghĩ tới bên trong còn có tồn tại tuyệt đối không thể dính dáng đến như Lục Dương.
Không đúng, nhìn từ tướng tay, không chỉ Lục Dương một người truyền tập tục không tốt ra khắp Tu Tiên giới, còn có một người khác phối hợp.
Một người khác là...
Lạc Bặc nhìn về phía chủ nợ của mình - Mạnh Cảnh Chu.
Tranh thủ thời gian chạy.
Lạc Bặc không nói hai lời, thi triển độn pháp, ngay cả cái bàn đều không rảnh thu thập, nhanh chân liền chạy:
- Ta, ta, ta hôm nay chưa thấy qua các ngươi.
Nếu còn nhìn thêm một cái, hắn lo lắng mệnh của mình sẽ gãy ở chỗ này.
Bốn người còn không có kịp phản ứng, Lạc Bặc đã bỏ trốn mất dạng.
Lục Dương trách móc Mạnh Cảnh Chu:
- Khẳng định là ngươi tính tiền dọa người ta chạy mất dép.
Đối mặt Lục Dương thuần thục vu cáo hãm hại, Mạnh Cảnh Chu coi nhẹ phản bác:
- Cái gì ta dọa chạy, không nghe người ta nói à, nói ngươi về sau sẽ có dây dưa nhân quả với Tiên nhân.
- Nói không chừng chính là ngươi đã làm chuyện gì để nhân thần cộng phẫn, đến cả Tiên nhân cũng tức giận liên hợp trấn áp ngươi.
Lục Dương khoát tay:
- Chuyện không thể nào, trong lòng ta luôn nắm chắc về hành vi từ trước đến nay của mình, sẽ không làm chuyện khác người, nhất định là Lạc Bặc soạn bậy lấy cớ.
Hai người vung nồi cho nhau, kiên quyết không thừa nhận là vấn đề của mình.
Man Cốt há to miệng, muốn nói có thế là vấn đề của hai người các ngươi hay không, bất quá chung quy vẫn không nói.
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Lan Đình dần dần quen thuộc phong cách nói chuyện giữa Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu, đối mặt bọn hắn tranh luận, xem như gió thoảng bên tai.
- Nhìn, phía trước chính là thương hội Lạc Địa Kim Tiền, ta mang các ngươi đi dạo chơi.
Cửa ra vào thương hội Lạc Địa Kim Tiền trưng bày một đầu lợn béo nhỏ cầm tiền trong tay, chính là linh vật kinh điển của thương hội.
Lục Dương nghe qua đại danh của thương hội Lạc Địa Kim Tiền, muốn đi vào dạo một vòng.
Bên trong thương hội trang hoàng rất điệu thấp, khắp nơi lộ ra phẩm vị, phong cách trang trí khác biệt quá nhiều với thể loại thương hội đột nhiên phất nhanh, cố gắng khoe khoang tài phú của mình.
Thương hội Lạc Địa Kim Tiền không cần khoe khoang, tên tuổi của bản thân đã nói rõ hết thảy.
Tại Trung Ương đại lục, danh xưng thiên hạ đệ nhất thương hội này - không ai không biết, không người không hay.
Bên trong thương hội bày ra thương phẩm khiến Man Cốt hoa mắt, có đan dược do đại sư tỉ mỉ luyện chế, có linh bảo được công tượng dốc hết tâm huyết rèn đúc ra, có thiên tài địa bảo được người không sợ nguy hiểm móc ra từ trong hiểm địa, có phù lục cùng trận pháp diễn hóa từ đơn giản đến phức tạp...
Man Cốt nhìn thấy giá cả được ghi cho mỗi sản phẩm, cảm thấy mình là một kẻ nghèo hèn cái gì cũng mua không nổi.
Man Cốt phát hiện Mạnh Cảnh Chu cùng Lan Đình hai người cưỡi ngựa xem hoa đi dạo thương hội, đi bộ nhàn nhã, không có ưu sầu vì giá cả, cái này còn có thể lý giải.
Nhưng hắn phát hiện Lục huynh có giá trị bản thân không sai biệt lắm với mình cũng bày ra một bộ dáng không thèm để ý giá cả, kinh ngạc không thôi.
Man Cốt lặng lẽ hỏi:
- Lục huynh, đồ ở nơi này quá đắt, ta mua không nổi.
Man Cốt đương nhiên không có khả năng một kiện cũng mua không nổi, hắn chỉ mua không nổi những vật liệu nhìn như rất lợi hại lại thích hợp với Trúc Cơ kỳ sử dụng.