Nàng truyền âm hỏi:
- Khi các ngươi Trúc Cơ có dùng Trúc Cơ đan không?
Lục Dương lắc đầu:
- Lý niệm sử dụng đan dược của chúng ta tương đối tiên tiến, thời điểm Trúc Cơ trực tiếp ăn nguyên liệu của Trúc Cơ đan, lấy thân thể của mình làm đan lô, rèn luyện nguyên liệu, để dược hiệu triệt để hóa giải ở trong kinh mạch.
- Thông qua nghiên cứu phát hiện, loại phương thức này sẽ để hiệu suất cơ thể hấp thu dược hiệu lên đến cao nhất.
- Thất trưởng lão của Đan Đỉnh phong khi trẻ tuổi vì đạt được kết luận này, lặp đi lặp lại Trúc Cơ một trăm lần, số liệu tuyệt đối đáng tin.
- Lúc ấy Thất trưởng lão còn chiếm được xưng hào Trúc Cơ kỳ mạnh nhất, về sau bởi vì cơ sở quá kiên cố, quá trình Kết Đan lại dị thường thống khổ, giống như bị sỏi mật trong người.
Lan Đình: - ...
Khi hai người nói chuyện, ba hạt Trúc Cơ đan đã được bán đấu giá.
- Tiếp theo sẽ bán đấu giá là một bản Biến Hình Thuật.
Đấu giá lấy ra sách mà Lục Dương vừa gửi đấu giá.
Lục Dương khẽ kêu một tiếng, dùng âm thanh vừa đủ để cho Trì Tự Long có thể nghe rõ lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ quyển sách này chính là quyển cấm thứ kia trong truyền thuyết...
Trì Tự Long lúc đầu không chút hứng thú về quyển sách này nghe thế phấn chấn tinh thần.
Dưới đài vang lên từng tiếng nghị luận, Biến Hình Thuật mặc dù khó tu luyện, nhưng rất phổ biến, hoàn toàn không có giá trị để bán đấu giá.
Chỉ có số ít mấy người không có thổn thức, tỷ như Lục Dương, tỷ như Trì Tự Long.
Đấu giá sư tiếp tục giới thiệu:
- Quyển sách này cũng không phải Biến Hình Thuật phổ thông, bên trong quá trình đang biến hình còn có thể tiến hành công kích. Nếu như trong lúc chiến đấu sử dụng bản Biến Hình Thuật này, ta nghĩ sẽ có hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Mọi người lúc này mới có chút hứng thú, nhưng hứng thú không lớn, dù sao thì nào có ai sử dụng Biến Hình Thuật trong lúc chiến đấu chứ?
Đấu giá sư lại nhắc nhở:
- Cần phải chú ý chính là, bản pháp thuật này rất khó tu luyện, Dương Huyền Linh đại sư đều nói quyển sách này nhìn như thường thường không có gì lạ, thật ra không có đơn giản như mặt ngoài nhìn thấy.
Lục Dương tiếp tục dùng âm thanh để cho Trì Tự Long có thể nghe rõ lẩm bẩm:
- Quả nhiên, quyển sách được miêu tả quá giống với cấm thư sách trong truyền thuyết kia.
Mạnh Cảnh Chu ngồi ở một bên nghe được Lục Dương tự nói, hạ thấp giọng dồn dập nói:
- Ngậm miệng, loại lời này có thể nói ra ngoài sao! Cái bệnh hay nói một mình của ngươi đến khi nào mới có thể trị tốt.
Lục Dương bị dọa nhanh chóng ngậm miệng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Biến Hình Thuật trên đài.
Trì Tự Long liếc mắt quan sát biểu hiện của Lục Dương, suy đoán trong lòng được xác định thêm mấy phần.
- Giá khởi điểm, một trăm linh thạch.
Cái giá này thấp hơn nhiều so với Biến Hình Thuật bình thường, nhìn ra được thương hội cũng không chắc về giá cả của Tượng Hình Quyền.
- Một trăm mười!
Rất nhanh có người kêu giá, điểm ấy linh thạch không tính là gì, mua một công pháp hiếm lạ cũng tốt.
- Một trăm hai mươi!
Trì Tự Long uể oải hô một câu, giống như tùy ý hô một tiếng.
- Một trăm bốn mươi!
- Một trăm tám mươi.
- Hai trăm!
Giá cả của Tượng Hình Quyền nhanh chóng tăng vọt.
- Tám trăm!
Lục Dương hô.
Mạnh Cảnh Chu tranh thủ thời gian kéo tay Lục Dương:
- Ngươi hô cao như vậy làm gì, sợ người khác chú ý không đến à.
- Ta, ta không phải sợ bị người khác đập đi à.
Tám trăm linh thạch không coi là nhiều, nhưng đó là đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không thể tiện tay lấy ra tám trăm linh thạch.
- Một ngàn!
Một âm thanh vang lên từ bên người Lục Dương, Lục Dương kinh ngạc nhìn Trì Tự Long, không hiểu rõ vì sao đối phương cùng mình tranh đoạt bản Biến Hình Thuật này.
Rõ ràng chỉ là một bản pháp thuật nhìn qua có chút đặc sắc mà thôi.
Chẳng lẽ đối phương cũng nhìn ra mánh khóe?
Nhưng đối phương thế nào nhìn ra được?
Lục Dương thầm nghĩ một tiếng hỏng bét, chẳng lẽ vừa rồi lầm bầm lầu bầu nói nhỏ bị đối phương nghe được?
Lục Dương thấp giọng nói với Trì Tự Long:
- Vị đạo hữu này, bản pháp thuật này giống như là pháp thuật thất truyền đã lâu của nhà chúng ta, có thể nhường cho ta hay không, sau khi đấu giá kết thúc, tất có thâm tạ.
Trì Tự Long cười lạnh một tiếng, thất truyền đã lâu, có quỷ mới tin ngươi, trong bản pháp thuật này tất cất giấu bí ẩn Thượng Cổ.
Thẩm Tiến Nghĩa ngồi ở bên cạnh muốn khuyên một chút, nhưng nhìn Trì Tự Long tỏ ra thái độ kiên quyết, không nói gì nữa.
Lục Dương gặp nói không được, bắt đầu kêu giá:
- Một ngàn hai trăm linh thạch hạ phẩm.
- Hai ngàn.
Mí mắt Trì Tự Long đều không nhấc một cái, gặp Lục Dương kêu vâng vâng dạ dạ như thế, suy đoán đối phương khẳng định không đến Trúc Cơ kỳ.
Lục Dương kêu ra toàn bộ tài sản của bản thân:
- Hai ngàn ba trăm linh thạch hạ phẩm.
- Ba ngàn.
Trì Tự Long vẫn là bộ dáng không thèm để ý.
Lục Dương quay sang vay tiền của Mạnh Cảnh Chu:
- Cho ta mượn một ngàn linh thạch, sang năm khẳng định trả cho ngươi.
- Được.
Mạnh Cảnh Chu đau nhức đáp ứng.
- Ba ngàn ba trăm linh thạch hạ phẩm.
- Bốn ngàn!
Lục Dương tiếp tục vay tiền, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không bằng Trì Tự Long tài đại khí thô.
Cuối cùng Trì Tự Long lấy cái giá kinh khủng - tám ngàn linh thạch mua đi Biến Hình Thuật, Lục Dương rưng rưng hai mắt thầm nghĩ chỉ có thể kiếm được tám ngàn linh thạch, đạt thành cục diện hai phe đều có lợi, tất cả đều vui vẻ.
Sau khi đấu giá hội kết thúc, đang lúc bốn người Lục Dương chuẩn bị rời đi, vừa đi ra phạm vi của phường thị, đi đến chân núi hoang tàn vắng vẻ, đã bị Trì Tự Long cùng Thẩm Tiến Nghĩa ngăn chặn.
- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?!