Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 143 - Chương 143: Khắc Thuyền Cầu Cái Gì Tới? (2)

Chương 143: Khắc Thuyền Cầu Cái Gì Tới? (2) Chương 143: Khắc Thuyền Cầu Cái Gì Tới? (2)

Chương 143: Khắc Thuyền Cầu Cái Gì Tới? (2)

Người bình thường lại không có được cuộc sống như của bốn người Lục Dương, cảm thấy vô cùng hứng thú đối với động vật to lớn như voi lớn.

Du khách sợ hãi thán phục nói:

- Đây là yêu thú sao, dài lớn như thế, còn có cái mũi và răng dài như vậy?

Chủ nhân của voi lớn là một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hắn giải thích nói:

- Nó đúng là yêu thú, cảnh giới thì không thể đánh giá chính xác, ước chừng là Luyện Khí tầng sáu, chỉ bất quá hình thể lớn hay không lớn đều không có quan hệ gì với yêu thú, sinh linh này gọi là tượng, sau khi trưởng thành đều dài lớn như thế.

Du khách tiếp tục hỏi:

- Sinh linh lớn như thế, nặng bao nhiêu?

Chủ nhân của voi lớn nhịn không được cười to, ai mà biết rõ, lại không có cái cân lớn như thế có thể cân ra cân nặng của tượng.

Một vị khác du khách nghĩ kế nói:

- Nơi này vừa sát bên sông, có thể đưa tượng lên trên thuyền lớn, làm ký hiệu ở chỗ tiếp xúc với mặt nước, lại vận chuyển mấy tảng đá vào trong thuyền, chờ vị trí trước đó được làm dấu lần nữa tiếp xúc mặt nước, lấy từng tảng đá lên cân, sẽ biết rõ voi lớn nặng bao nhiêu cân.

Chủ nhân của voi lớn cũng muốn biết linh sủng của mình nặng bao nhiêu, thản nhiên đáp ứng.

Nghe chủ nhân mệnh lệnh, voi lớn bị đuổi lên trên thuyền, voi lớn quá nặng, thuyền đang ở chỗ nước cạn nên không thể động, chủ nhân nhanh chóng chèo thuyền vào trong sông, chủ nhân lấy ra đao nhỏ, vẽ lên một đao ở chỗ tiếp xúc mặt nước.

Đang lúc chủ nhân muốn trở về khu du lịch, voi lớn trong lúc vô tình giương mắt, thấy được Man Cốt, lập tức bị giật mình kêu to.

Yêu thú mẫn cảm nhất với khí tức, Thượng Cổ Man tộc thường hay săn giết voi lớn trong hoang dã, loại sát khí hung hãn này chảy xuôi ở trong huyết mạch, voi lớn mặc dù không hiểu hàm nghĩa trong đó, nhưng khi nó nhìn thấy Man Cốt, đáy lòng đã phát lạnh, đây là áp chế bắt nguồn từ huyết mạch.

Voi lớn kinh hoảng một trận, bịch một tiếng ngã xuống nước, trực tiếp chìm tới đáy.

Người bên bờ kinh hô, bảo chủ nhân nhanh đi cứu voi lớn, ai ngờ chủ nhân của chú voi không chút hoang mang khắc lên ký hiệu ở chỗ voi lớn rơi xuống nước, cũng nói:

- Nơi này là địa phương voi lớn rơi xuống nước.

Người bên bờ không hiểu, chủ nhân của voi lớn cũng không có giải thích, đợi đến khi sắp đến bên bờ, chủ nhân của voi lớn chỉ vào ký hiệu giải thích nói:

- Voi lớn của rơi xuống ở ngay chỗ này, hiện tại nó còn ở nơi đây.

Đám người cười ha ha, cho rằng hắn đang nói đùa, ai ngờ mặt sông lăn lộn, xuất hiện vòng xoáy, voi lớn chớp động hai lỗ tai lớn bay ra từ phía dưới ký hiệu.

Đặc sản của Đại lục nam bộ, Cự Phi Tượng.

Man Cốt thấy một màn này, chau mày, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, khoanh tay thầm nghĩ:

- Ta nhớ ra rồi, trong lớp đã học qua thành ngữ này, cái này gọi là khắc thuyền cầu tượng.

Hắn hiện tại có cảm ngộ khắc sâu về thành ngữ này.

Lục Dương: - ...

Ngươi lên lớp học được đồ chơi gì thế?

Mạnh Cảnh Chu cười nói:

- Ta còn nhớ lúc chúng ta tìm được tờ Nghịch Thọ Nguyên phù đầu tiên dưới dưới cầu mặt, lúc ấy biết được có Nghịch Thọ Nguyên phù loại vật này cũng giật nảy mình, may mắn người đã bị chúng ta báo cáo.

Lục Dương vừa định thuận miệng Mạnh Cảnh Chu nói đùa, chợt thấy lá cờ nhỏ trước mặt, che dấu ý cười, giống như nhớ tới cái gì, nhổ xuống cờ nhỏ, cau mày, giơ lên nó ánh nắng cẩn thận nghiên cứu.

Khi Lục Dương nhìn thấy cờ nhỏ dưới ánh mặt trời dáng, đáy lòng phát lạnh.

- Thế nào?

Mạnh Cảnh Chu chú ý tới biểu lộ của Lục Dương, hắn chậm chạp không đợi được Lục Dương trêu ghẹo, lúc này mới phát hiện Lục Dương khác thường.

Thần sắc Lục Dương ngưng trọng, chỉ vào đồ án như ẩn như hiện phía trên cờ nhỏ, nói:

- Các ngươi nhìn đồ án, như cái gì?

- Nghịch Thọ Nguyên phù?

Lan Đình kịp phản ứng trước nhất, nàng quen thuộc nhất về đồ án này.

Mạnh Cảnh Chu trừng to mắt, đồ án trên cờ nhỏ rất nhạt, không quay về ánh nắng căn bản không nhìn ra, cho dù có thể nhìn ra, du khách cũng chỉ cho là điểm đặc sắc của hội Thải Xuân, lại có mấy người biết rõ đồ án của Nghịch Thọ Nguyên phù?

- Đừng loạn trận cước, nói không chừng Nghịch Thọ Nguyên trận còn không có kết thành!

Mạnh Cảnh Chu thuyết phục mình không nên hoảng hốt.

Lục Dương tỉnh táo phân tích nói:

- Không thể nào, các ngươi đừng quên, cờ nhỏ này không phải một mặt hai mặt, toàn bộ quận Diên Giang đều là loại cờ này.

đồ án Nghịch Thọ Nguyên phù giấu ở bên trong một lá cờ nhỏ phổ thông, ai có thể nghĩ ra được?

Lục Dương tiếp tục nói:

- Nói một cách khác, Nghịch Thọ Nguyên trận đã hoàn thành, sáng loáng bày ở trước mặt tất cả mọi người, nhưng người nào cũng không có chú ý!

- Vì sao Nghịch Thọ Nguyên trận không có phát động.

Mạnh Cảnh Chu nhớ tới điều kiện Nghịch Thọ Nguyên trận phát động, ngoại trừ phải dùng Nghịch Thọ Nguyên phù bày thành Nghịch Thọ Nguyên trận ra, còn cần đùng máu làm vật tế.

Người dám bày ra Nghịch Thọ Nguyên trận giết mấy người là dễ như trở bàn tay, hắn đang chờ cái gì?

Lục Dương giọng lạnh lùng nói:

- Hắn đang ở trong đám người, hiện tại người tham gia hội Thải Xuân còn chưa đủ nhiều, bây giờ còn có người liên tục không ngừng chạy tới quận Diên Giang.

Nghịch Thọ Nguyên trận, cướp đoạt thọ nguyên của phàm nhân, chuyển hóa thành tu vi cho người bày trận, cướp đoạt càng nhiều phàm nhân, tu vi tăng lên càng lớn.

Bình Luận (0)
Comment