Chương 142: Khắc Thuyền Cầu Cái Gì Tới? (1)
Trải qua hơn một tháng sinh hoạt rèn luyện làm tiểu nhị của cửa hàng, trình độ bước chân của hắn tăng lên trên diện rộng.
- Mã công tào, Trì chủ bộ, ăn thế nào?
Lục Dương cười chào hỏi hai vị khách nhân, hai người này là quan viên trong quận, thường xuyên đến chỗ này uống rượu.
- Vẫn là ăn ngon trước sau như một, ông chủ tiểu Lục, theo ta thấy, tay nghề này ngươi mà chỉ mở cửa ở chỗ này là khuất tài, nên đi quận huyện càng lớn mở tiệm mới đúng, cam đoan kiếm nhiều hơn hiện tại rất nhiều.
- Thôi thôi, đừng có nói mò, không nghe nói ông chủ tiểu Lục chủ đến chi nhánh đều không mở à, rõ ràng người ta mở tiệm chỉ vì hứng thú, không có ý định kiếm tiền.
Lục Dương chỉ có thể cười làm lành:
- Chúc hai vị vui chơi hội Thải Xuân ăn ngon chơi tốt.
Hai người rõ ràng đã uống đến men say, gương mặt đỏ bừng, uống say say say, Mã công tào hùng hùng hổ hổ:
- Nói đến hội Thải Xuân thì ta đã cảm thấy tức giận, lúc đầu hội Thải Xuân được nghỉ bảy ngày, là nghỉ dài hạn, cũng không biết là ai nghĩ ra chủ ý tồi, bây giờ rút ngắn ngày nghỉ của hội Thải Xuân xuống chỉ còn ba ngày.
- Ba ngày đủ để làm gì, còn nói là nghỉ dài hạn nho nhỏ, ngươi nghe một chút từ này có đúng không, phía sau nghỉ dài hạn thêm hai chữ nho nhỏ, đến cùng có tính là nghỉ dài hạn hay không.
- Ta chúc tên tiểu nhân nghĩ ra chủ ý này chết sớm.
Trì chủ bộ tranh thủ thời gian ngăn chặn miệng của Mã công tào:
- Không thể nói lung tung lời này, ngươi tới muộn, không biết rõ cũng bình thường, đây là chủ ý mà Lý quận trưởng nghĩ ra.
Mã công tào hừ lạnh một tiếng:
- Nguyên lai là hắn, bản sự không lớn, chủ ý không ít.
Trì chủ bộ linh thông tin tức một chút:
- Nhỏ giọng một chút, hiện tại cũng không thể nói xấu Lý quận trưởng, ta nghe người ta nói, Lý quận trưởng tìm được đường đi, lại bắt được ba tên ma tu ác độc bên trong quận, là công tích rất lớn, sắp được thăng lên chức vị cao hơn, tổng bộ đầu Phòng Thanh Vân sẽ tiếp nhận vị trí của hắn.
Mã công tào bĩu môi, chẳng thèm ngó tới Lý quận trưởng, dù sao Lý quận trưởng sẽ không để ý loại tiểu nhân vật như hắn:
- Trước mấy ngày còn có đồng liêu phàn nàn với ta, nói Lý quận trưởng ra loạn mệnh lệnh, để bọn nha dịch tăng ca đến rạng sáng, yêu cầu qua một đêm phải cắm đầy mấy cây cờ nhỏ, vị trí còn không thể xảy ra một chút sai lầm, bản thân hắn còn làm giám sát, giả vờ giả vịt, hắn là Kim Đan kỳ không cần đi ngủ, người khác còn muốn đi ngủ, thật nhiều nha dịch trực tiếp ngủ thiếp đi trong khi làm việc.
Lục Dương rót rượu cho hai người:
- Ta trước chăm sóc các bàn khác.
- Đi thôi đi thôi, ông chủ tiểu Lục không cần phải để ý đến chúng ta.
Ban đêm ngày đầu tiên của hội Thải Xuân, bốn người hai quỷ mệt người ngã ngựa đổ.
Trước khi ngủ Man Cốt nhớ tới:
- Giống như quỷ không cần ngủ, muốn an bài công việc cho bọn hắn vào buổi tối không?
Lúc đầu Lan Đình quen thuộc ban đêm dùng nhập định thay thế đi ngủ, từ khi gia nhập quán đồ nướng liền dưỡng thành thói quen tốt ban đêm đi ngủ.
Bốn người tỉnh lại sau giấc ngủ, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, cả người đều đầy tinh thần, ở trong đó có công lao của do trận pháp Lan Đình bố trí.
- Đi đi đi, đi ra ngoài chơi, ta còn chưa có chơi chán!
Mạnh Cảnh Chu là có tinh thần nhất, giống như đuổi heo gọi Lục Dương ra khỏi giường.
Lục Dương đạp Mạnh Cảnh Chu một cước, sau đó mới không tình nguyện rời giường.
Man Cốt thật sớm đã đi chợ bán thức ăn nhập hàng, hắn dậy sớm nhất.
Man Cốt làm xong một chậu bánh canh, cho thêm bốn quả trứng gà, kèm mấy giọt dầu vừng, mùi thơm tràn ngập toàn bộ đại sảnh.
Lục Dương thích ăn dấm, thêm một muỗng nhỏ dấm bên trong chén bánh canh của mình, bốn người ăn xong lau sạch, thần thanh khí sảng đi ra ngoài chơi.
Bốn người đi ra ngoài coi như sớm, trên đường cũng đã có một nhóm lớn du khách ra đi chơi, Lục Dương nghe nói lữ xá xung quanh đã sớm bị thuê đầy, rất nhiều người lựa chọn ở nhờ nhà dân.
Trên mặt mọi người tràn đầy ý cười vui sướng, trên mặt tiểu hài tử còn mang theo mặt nạ đậu hũ giống như của Lục Dương, cầm trong tay đồ chơi, trên nhảy dưới tránh, phụ mẫu lôi kéo hài tử tay, sợ hài tử bị lạc mất.
- Nơi này náo nhiệt giống như hội chùa.
- Nghe nói không, có người mang đến một đầu quái vật khổng lồ từ đại lục nam bộ, đang ở bờ sông, mau đi xem một chút đi!
Có người hưng phấn nói với đồng bạn.
Sau khi Mạnh Cảnh Chu nghe được, kiềm chế không nổi lòng hiếu kỳ, mang theo ba người đi bờ sông nhìn quái vật khổng lồ.
Bốn người tới cầu đá lớn quen thuộc, chỉ bất quá lần này là đứng ở phía trên, hai bên cầu đá lớn cắm đầy lá cờ nhỏ.
Nhìn thấy quái vật khổng lồ, Mạnh Cảnh Chu có chút thất vọng:
- Ta còn tưởng rằng là cái gì, nguyên lai là một đầu voi lớn.
Một bên Ẩn Long giang, nơi này lúc đầu là nơi du khách hàng năm tụ tập, bây giờ lại có người vì khoe khoang, mang đến voi lớn từ đại lục nam bộ, du khách hiếu kì vây xem càng nhiều.
Lục Dương không có nhiều lời, tất nhiên đã gặp qua voi lớn, Mạnh Cảnh Chu cùng Lan Đình xuất thân thế gia, từ nhỏ thấy qua đồ vật cổ quái kỳ lạ, sợ rằng còn nhiều hơn Lục Dương nghe nói, Man Cốt thì sinh hoạt trong hoang dã, thậm chí săn giết qua voi lớn.