Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 141 - Chương 141: Nghỉ Dài Hạn

Chương 141: Nghỉ Dài Hạn Chương 141: Nghỉ Dài Hạn

Chương 141: Nghỉ Dài Hạn

- Còn có, ta nhận được tin của Tuần Sát sứ, hắn nói có nghe qua danh tiếng của hội Thải Xuân, trước khi đến hội nghị, muốn đến quận Diên Giang trong lúc hội Thải Xuân diễn ra, trong lòng ngươi phải có chuẩn bị, không được sợ hãi rụt rè ở trước mặt Tuần Sát sứ.

Trước đó Tuần Sát sứ nói là sau khi hội Thải Xuân kết thúc mới đến quận Diên Giang.

- Vâng.

Khi Lục Dương rời đi phân đà, gặp được mấy người chấp sự như Vương Hà, Bạch Tử Phương đâm đầu đi tới.

Bọn người Vương Hà khẽ gật đầu chào hỏi, chấp sự mới thăng Lục Dương là đại hồng nhân trước mặt Sở đà chủ, cũng không thể đắc tội.

Bọn người Vương Hà công tác mấy chục năm ở phân đà, biết rõ một ít chuyện, bọn hắn suy đoán Sở đà chủ trực tiếp ủy nhiệm ba người Lục Dương, là bởi vì ba người bọn hắn được đánh giá rất cao bên trong khảo nghiệm vào giáo, nhất là Lục Dương, là người được đánh giá cao nhất trong ba người.

Vương Hà nói nhỏ:

- Đà chủ từ trước đến nay là một người không lợi không dậy sớm, hắn rất có thể biết rõ Lục Dương sẽ quật khởi, muốn tạo mối quan hệ ở thời điêm trước khi Lục Dương chưa làm giàu, thuận tiện ngày sau lên chức.

Bọn hắn biết rõ chuyện Đà chủ muốn làm nhất chính là lên chức, đến địa khu có kinh tế phát đạt làm Đà chủ, cho nên hắn càng coi trọng lần khảo sát lần này của Tuần Sát sứ.

- Nói không chừng lần này gọi chúng ta đến cũng có quan hệ với Tuần Sát sứ.

- Bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, Đà chủ cách việc lên chức chỉ còn kém một điều kiện, hắn đến Nguyên Anh kỳ rồi nhỉ?

Trong giáo, lên chức không chỉ là tín ngưỡng dành cho Bất Hủ tiên nhân, còn chú trọng tu vi.

- Ai biết rõ? Có khả năng hắn đã sớm tới, không có nói cho chúng ta mà thôi. Lão nhân gia hắn làm chuyện gì từ trước đến nay không giải thích với chúng ta, chúng ta cũng không biết mục đích hắn khi làm những chuyện này.

Phong cách làm việc của Sở đà chủ cũng là phong cách của toàn bộ Ma giáo, tràn ngập không tín nhiệm, Sở đà chủ nhìn như tín nhiệm Lục Dương, kì thực không phải, Sở đà chủ không có tiết lộ qua bất kỳ tin tức gì liên quan đến mình cho Lục Dương.

Lục Dương biết rất ít về Sở đà chủ.

...

Hội Thải Xuân đúng hạn mà tới, lưu lượng khách đến quán đồ nướng đạt đến đỉnh phong, đã có không ít thương nhân nơi khác phát giác cơ hội buôn bán của quán đồ nướng, đến gặp Lục Dương đề nghị mở chi nhánh, Lục Dương cung cấp phối phương, bọn hắn cung cấp tiền vốn.

Không ngoài dự tính, đều bị Lục Dương mặt đen đánh đuổi chạy mất.

Cũng có tu sĩ muốn ăn cơm chùa, khi trông thấy ba lá cờ thưởng treo trên tường, nuốt trở vào ý nghĩ không phù hợp thực tế này, thành thành thật thật giao tiền.

Có trận pháp tự động nướng đồ trợ giúp, hai con ma hổ có càng nhiều thời gian xuyên chuỗi, cứ như vậy, cho dù khách nhân nhiều hơn bình thường, quán đồ nướng cũng có thể vận chuyển.

- Quán đồ nướng Một Lần Nữa... Đúng, chính là một nhà này, đại di ta nói với ta quán đồ nướng này ăn rất ngon, nếu như đến quận Diên Giang, nhất định phải ăn một lần!

- Ngươi nhìn, hiện tại tiệm này còn làm hoạt động, tiêu phí tại bản điếm có thể nhận lấy phiếu giảm giá, đến cửa hàng đậu hũ trên đường cái phía trước tiêu phí sẽ được giảm giá còn 90%.

- Tiêu phí một lượng bạc có thể tham gia quay bàn quay mắn mắn, số lần có thể gộp lại, càng tiêu nhiều càng quay nhiều, phần thưởng có hạn, tới trước được trước.

- Đi, nếm thử đi.

Hai người đạt thành ý kiến nhất trí, xếp ở cuối cùng của đội ngũ, không biết muốn chờ bao lâu mới có thể vào ăn được.

Cửa ra vào quán đồ nướng, Mạnh Cảnh Chu đang bận rộn quản lý bàn quay may mắn, bận bịu quên cả trời đất.

Bàn quay lớn trên viết ‘Một lần nữa’ ‘Ba đẳng cấp’ ‘Giải nhì’ ‘Giải đặc biệt’ ‘Giải nhất’ mấy chữ.

- Chúc mừng vị khách nhân này thu hoạch được giải nhì, lần này tiêu phí 60%! Chúng ta hãy chúc mừng hắn!

Mạnh Cảnh Chu ba ba ba vỗ tay, nhìn qua còn cao hứng hơn cả người trúng thưởng.

- Giải đặc biệt, giải đặc biệt xuất hiện, toàn bộ tiêu phí của vị khách nhân này sẽ được miễn phí.

- Giải nhất, thế mà thật sự có người đạt được giải nhất.

Khách nhân không nghĩ tới mình rút được giải nhất, vui vẻ hỏi:

- Phần thưởng cho Giải nhất là cái gì?

Mạnh Cảnh Chu cầm tay khách nhân, nhiệt tình nói:

- Chúc mừng ngài, ngài thu được cơ hội một lần thể nghiệm làm tiểu nhị cho cửa hàng! Người khác tới chúng ta nơi này thể nghiệm làm tiểu nhị, thể nghiệm sự vui sướng khi lao động đều bị thu lệ phí, ngài rất may mắn, không cần bỏ tiền cũng có thể đến chúng ta nơi này thể nghiệm cảm thụ trở thành tiểu nhị của cửa hàng.

- Cân nhắc đến hậu viện hun khói lửa cháy, hoàn cảnh thể nghiệm cực kém, nhân viên chuyên nghiệp của chúng ta sẽ bưng xâu nướng đến cổng vào hậu viện, ngài cũng không cần đi đến phía sau viện!

Mạnh Cảnh Chu lộ ra vẻ mặt chúng ta là tri kỷ, không cần làm đen mặt của chúng ta.

Khách nhân: - ... Có thể đổi cho ta thành giải đặc biệt không?

- Không thể.

Khách nhân từ chối nhận ban thưởng của giải nhất.

Sắp đến thời điểm quay hết giải thưởng, Mạnh Cảnh Chu còn không có tìm ra được một người hưởng thụ đãi ngộ của giải nhất, bất quá hắn rất hưởng thụ quá trình lắc lư người ta.

Bên trong quán đồ nướng, Lục Dương bưng khay, xuyên tới xuyên lui trong tiệm, bước chân của hắn nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn, nửa người dưới vô cùng vững, khay không nghiêng, xâu nướng không lắc, không đụng tới khách nhân, có thể nói là phiến lá không dính vào người.

Bình Luận (0)
Comment