Chương 1497 - Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn
Lục Dương khóe miệng co giật, Khai Hoàng tự trải qua việc làm giàu thật đúng là ngoài dự liệu.
- Chùa Tây Thiên nói thế nào cũng là chùa chính thống của Phật quốc, hẳn là sẽ không hạ sát thủ đi. . .
Đoạn Trần đại sư vuốt vuốt chòm râu bạc phơ:
- Người xuất gia không sát sinh, nên không lo tính mạng của vị trụ trì kia, tính mạng đãi ngộ bên ngoài thì không nói được rồi, chúng ta Khai Hoàng tự cùng chùa Tây Thiên không có duyên phận gì, muốn nghe được nơi hạ lạc của vị trụ trì kia cũng không có cách nào.
- Sau khi vị trụ trì một nhiệm kỳ biến mất, Khai Hoàng tự quy mô vẫn chưa từng thay đổi, không có chút nào tiến thủ.
- Đợi sau khi bần tăng lên làm trụ trì, ưng thuận hoành nguyện, muốn để Khai Hoàng tự hương hỏa cường thịnh, bình quân một năm lưu lượng khách hành hương đạt tới một ngàn vạn đợt người.
- Vì hoàn thành hoành nguyện, bần tăng chăm lo quản lý, nghĩ biện pháp mở rộng sự nổi danh của Khai Hoàng tự, khiến cho Khai Hoàng thành trở nên có thể so sánh với đại thành trì, giúp cho dân chúng trong thành sinh hoạt càng tốt.
- Ưng thuận hoành nguyện này của Đại sư ngài vẫn rất kỹ càng.
- Đây là tự nhiên, hai vị thí chủ chắc là chưa từng đến Phật quốc chúng ta, không biết chúng ta là rất hoành nguyện như thế nào, Phật quốc chúng ta ưng thuận hoành nguyện từ trước đều là rất tinh chuẩn, nếu là chỉ cho phép một cái 'Hương hỏa cường thịnh ' hoành nguyện, phán đoán tiêu chuẩn kia lại nên định ra như thế nào?
- Dạng gì mới tính là hương hỏa cường thịnh, một ngày đột nhiên có tới một trăm vạn thí chủ có tính là hương hỏa cường thịnh không, một vị thí chủ đem toàn bộ hương hỏa của chùa bao năm mua lại có tính hương hỏa cường thịnh không, tất cả bó hương của chùa miếu đều đốt lên có tính hương hỏa cường thịnh hay không?
- Tiêu chuẩn không định ra, hoành nguyện cũng chỉ là nói một chút mà thôi, vĩnh viễn không cách nào hoàn chỉnh.
- Đại sư vì Khai Hoàng tự quả nhiên là lo lắng hết lòng, lệnh người bội phục.
Đoạn Trần đại sư cười nói:
- Người xuất gia không đánh lừa dối, bần tăng thật cũng không vĩ đại như vậy, Khai Hoàng tự có hương hỏa tràn đầy, bần tăng chặn đón cầm tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt, còn có thể hoàn thành hoành nguyện, cớ sao mà không làm.
Theo Lục Dương biết, các chùa lấy được tiền hương hỏa, năm phần về mình, ba phần dùng cho cho Phật Đà tạo nên Kim Thân, hai phần nộp lên chùa Tây Thiên.
Tu tiên không thể rời đi một chữ - Tài- , Khai Hoàng tự hương hỏa càng tràn đầy, Đoạn Trần đại sư lấy được linh thạch thì càng nhiều, có thể dùng để tu hành.
Vốn là Đoạn Trần đại sư cảm thấy sắc trời đã tối, muốn dẫn hai người Lục Dương đến khách xá nghỉ ngơi, nhưng Lục Dương cảm thấy cơ hội khó được, nên đi đến Đại Hùng bảo điện nhìn xem, hắn trước kia chỉ thấy qua Bất Hủ tiên tử tại không gian dựng tinh thần Đại Hùng bảo điện, trong hiện thực còn chưa thấy qua.
Mạnh Cảnh Chu cũng chưa từng tới Đại Hùng bảo điện, đồng ý với đề nghị của Lục Dương.
Đoạn Trần đại sư dẫn hai người Lục Dương vào Đại Hùng bảo điện, tượng Phật Đại Nhật Như Lai đúc màu vàng ở trung tâm nhất, nhặt hoa mỉm cười, từ bi độ người.
Lúc này đã tới ban đêm, Đại Hùng bảo điện đèn đuốc sáng trưng, Phật tượng phản xạ ánh nến quang huy, nhìn thần thánh dị thường.
- Đại Hùng bảo điện có gì đáng xem, bản tiên kiến tạo Đại Hùng bảo điện cho ngươi chính là chính tông nhất.
Bất Hủ tiên tử bĩu môi, căn cứ theo điển tịch của Phật Môn, nàng thân là người sáng lập Phật Môn, vị trí chính là Đại Hùng bảo điện, thần thánh không thể xâm phạm.
Bên trong không gian tinh thần, phần cuối sa mạc, một tòa Đại Hùng bảo điện đột ngột từ mặt đất mọc lên, so với Đại Hùng bảo điện của Khai Hoàng tự còn huy hoàng hơn. Trung tâm của bảo điện, nhãn ảnh bôi màu đỏ thắm, Bất Hủ tiên tử người mặc phong cách Tây Vực một chân nửa ngồi đứng ở bên trên đài hoa sen, cái chân còn lại khoác lên trên đùi, chắp tay trước ngực, mị hoặc chúng sinh.
Lục Dương nhìn một chút Đại Hùng bảo điện trong không gian tinh thần, lại nhìn một chút Đại Hùng bảo điện trong hiện thực, cảm thấy vẫn là trong hiện thực càng thêm chính tông.
- Đại sư, ta nghe nói Mộc Phật tiết là ngày lễ chúc mừng Thế tôn đản sinh?
Trên đường tới, Lục Dương kỹ càng học tập nguồn gốc của Mộc phật tiết, miễn cho đến Phật quốc cái gì cũng đều không hiểu, khiến cho giống như đi tới để du ngoạn.
- Lục thí chủ nói không sai, tương truyền tại thời kỳ Thượng Cổ, thế tôn vừa sinh ra đã biết đi, hai chân ngài giẫm lên một đóa hoa sen, một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, nói một câu 'Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn'.
- Vì kỷ niệm thế tôn sinh ra, đem một ngày này định thành ngày Lễ Phật đản, tổ chức hoạt động tắm Phật.
Mạnh Cảnh Chu ở một bên xen vào:
- Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn, Thế tôn nói lời ấy thật là khí phách.
Đoạn Trần đại sư cười khinh bỉ, không vội vã nói ra:
- Mạnh thí chủ có này có hiểu lầm không có gì lạ, thế nhân đối với lời nói này rất có sự hiểu lầm, coi là Thế tôn là cuồng vọng tự đại chi đồ, kỳ thực bằng không thì.
- Từ ‘Ta’ này hàm nghĩa tầng sâu là mỗi chúng sinh đều có 'Phật tính', là chỉ lượt hết thảy chỗ bản thể, bản tự viên mãn thanh tịnh 'Chân ngã', đó là ‘Tôn’ mà ‘Kinh Niết Bàn’ nói tới 'Thường, Lạc, Ngã, Tịnh'.
- ‘Thụy Ứng kinh’ nói: 'Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn, tam giới đều đắng, người có gì có thể vui?', có thể thấy được, 'Tôn' này chủ yếu là chỉ trách nhiệm trọng đại giải cứu thương sinh cực khổ.