Chương 1498 - Đại sư, ta hiểu (1)
- Cho nên câu nói này bản ý là Thế tôn cho thấy mình sinh ra tức gánh vác sứ mệnh cứu vớt chúng sinh, muốn độ hóa chúng sinh thoát ly bể khổ sinh tử, chúng sinh thành Phật thiên, cũng phải như thế.
Nghe Đoạn Trần đại sư trích dẫn kinh điển trợ giúp lý giải câu nói này của mình, cũng đều là kinh Phật mình chưa nghe nói qua, Mạnh Cảnh Chu liên tiếp gật đầu, là mình hiểu lầm Thế tôn.
Bên trong không gian tinh thần, Bất Hủ tiên tử đứng ở bên trên đài hoa sen nghe vậy gãi đầu một cái.
- A? Đây không phải bản tiên đánh bại bốn người Ứng Thiên Tiên bọn họ, bản tiên linh cơ khẽ động, học ngữ khí của Ứng Thiên Tiên nói ra sao?
- Bản tiên cảm thấy lời này rất bá khí, rất có thể hình dung bản lĩnh của bản tiên, liền để Ứng Thiên Tiên bọn hắn thời điểm biên soạn kinh Phật nhất định phải bỏ vào, cho thấy bản tiên là đứng đầu ngũ tiên Thượng Cổ.
- Câu nói này còn có loại ý nghĩa này đâu?
Mạnh Cảnh Chu chắp tay trước ngực:
- Nghĩ không ra Thế tôn lòng mang thiên hạ, là ta hiểu lầm Thế tôn.
Đoạn Trần đại sư mỉm cười:
- Thế tôn là có đại trí tuệ, đại nghị lực, đại từ bi tâm, không biết Mạnh thí chủ là không nghe nói qua, lúc Thế tôn ở dưới cây bồ đề ngộ đạo, Thiên Ma Ba Tuần phái ba tên ma nữ đến ân cần nịnh nọt, quấy nhiễu Thế tôn ngộ đạo, Thế tôn không bị ma nữ quấy nhiễu, bảy ngày ngộ đạo, giác ngộ viên mãn, tu thành Đại trí tuệ.
- Sau khi Thế tôn ngộ đạo, Phật quang vạn trượng, ánh sáng chiếu thế giới thập phương, ngày đó tứ tiên Thượng Cổ đều đến đó chúc mừng.
- Còn có việc này.
Trước đây Mạnh Cảnh Chu không chút tiếp xúc qua Phật môn, bây giờ nghe Đoạn Trần đại sư giảng thuật chuyện cũ của Thế tôn, cảm thấy Thế tôn quả nhiên là lệnh người kính nể.
- Nói lên cây bồ đề, lúc trước bản tiên cảm thấy mình trù nghệ đại thành, muốn biên soạn một bản ‘Nấu nướng bách khoa toàn thư’ phúc phận vạn thế, ngay tại dưới cây bồ đề biên soạn quyển sách này, Tiểu Linh, Liên Y, Thanh Hà ba người các nàng luôn yêu thích vây quanh bản tiên, để cho bản tiên chơi cùng với các nàng, quấy nhiễu bản tiên viết sách.
- Nhắc tới cũng kỳ quái, bản tiên nhớ kỹ ba người Tiểu Linh các nàng có việc rời đi, không nên xuất hiện ở nơi nào, có phải ai bị ảo giác gì hay không, hay là tâm ma cái gì.
- Dù sao bản tiên ý chí lực kiên định, không có bị các nàng quấy nhiễu, dùng thời gian bảy ngày rốt cục làm xong ‘Nấu nướng bách khoa toàn thư’.
- Sau đó Cửu Trọng Tiên mang theo mấy con Kim Ô tới, sáng không được, kém chút đem sách vừa viết xong đều đốt, về sau ba người Ứng Thiên Tiên bọn hắn đều lục tục tới chúc mừng bản tiên, bản tiên nhìn bọn hắn cười thật cao hứng, đều vui đến phát khóc.
Lục Dương nhìn xem Mạnh Cảnh Chu cùng với Đoạn Trần đại sư nói chuyện vui vẻ hòa thuận, đang suy nghĩ có nên đem chân tướng về Thế tôn nói cho huynh đệ tốt hay không.
...
Lục Dương cảm giác được, tứ tiên Thượng Cổ đang rất hết sức mỹ hóa Bất Hủ tiên tử, mà hiệu quả mỹ hóa lại rõ rệt, lão Mạnh nghe xong đều cảm thấy Bất Hủ tiên tử là Đại đức chân Phật, ngưỡng mộ không thôi.
- Được rồi, hay là đừng nói nữa.
Lục Dương thiện tâm, không đành lòng hại hảo huynh đệ:
- Chân tướng Thượng Cổ loại chuyện này tự mình biết là được, thời điểm Độ Kiếp lão Mạnh bồi tiếp ta là được.
Đi dạo xong Đại Hùng bảo điện, Đoạn Trần đại sư dẫn hai người đến khách phòng.
Trên vách tường khách phòng là Đoạn Trần đại sư tự mình viết cuồng thảo thể kinh văn, quán chú tinh khí thần, Lục Dương hoàn toàn xem không hiểu, nhưng hắn có thể cảm giác được, cho dù xem không hiểu, chỉ là đợi trong phòng liền có công hiệu tĩnh khí ngưng thần, có thể trợ tu sĩ nhanh chóng nhập định.
Kinh văn tràn ngập trên tường, đối với Đoạn Trần đại sư mà nói là tiêu hao không nhỏ, không có khả năng đều viết ở mỗi gian phòng khách phòng .
- Nơi này nên là phòng khách tốt nhất Khai Hoàng tự, đáng tiếc đối với ta có tác dụng không lớn.
Lục Dương ngồi ở trên giường, thời gian mấy hơi liền nhập định tu hành.
Hắn trường kỳ chịu đủ sự quấy nhiễu của Bất Hủ tiên tử, chỉ cần không đi nghe Bất Hủ tiên tử nói chuyện, tùy thời đều có thể nhập định.
Một đêm tu luyện.
Lục Dương thoát ly trạng thái nhập định, đẩy cửa phòng ra thoải mái duỗi lưng một cái, thần thanh khí sảng. Cửa phòng sát vách mở ra Mạnh Cảnh Chu cũng tỉnh.
- Hắc a...
Hai người nghe được cách đó không xa truyền đến âm thanh hắc a đều nhịp, theo tiếng nhìn lại, là các tăng nhân Khai Hoàng tự đang luyện công luyện quyền buổi sáng, động tác chỉnh tề, âm thanh chấn thiên.
- Ngươi biết đây là quyền pháp gì sao?
Lục Dương hỏi, hắn đối với quyền pháp hiểu biết không nhiều.
- Chắc là Trường Tí quyền.
Mạnh Cảnh Chu nghiêm túc nhìn một lần nói:
- Là một loại võ học dân gian, có thể giúp gân cốt dễ chịu, cường thân kiện thể.
Khai Hoàng tự có số lượng lớn tăng nhân là người phàm, bọn hắn không cách nào tập được công pháp, chỉ có thể tu luyện võ học dân gian.
Mặc dù là võ học dân gian, nhưng hiệu quả không có chút nào chênh lệch so với công pháp cấp thấp, ghi chép trên giang hồ có không ít võ lâm cao thủ chiến thắng tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Lấy Trường Tí quyền làm thí dụ, ban đầu Trường Tí quyền chỉ là một loại quyền pháp rất phổ thông, cũng không có chỗ gì đặc biệt lạ, nhưng theo người sáng lập Trường Tí quyền có hảo tâm cứu lão ăn mày bị du côn lưu manh vây đánh, cũng mời lão ăn mày sau khi ăn cơm xong, hết thảy liền trở nên không đồng dạng.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, người sáng lập Trường Tí quyền phát hiện bên gối đặt vào một bản Trường Tí quyền hoàn toàn mới, ở trên cơ sở vốn có tiến hành cải tiến, người dùng Trường Tí quyền nhập môn dễ, tu luyện nhanh, hạn mức cao nhất cao.