Chương 1500 - Ca ca ta hắn không phải là bị người đoạt xá đi?
Đoạn Trần đại sư đem ba vị khách hành hương tụ tại Thiên Điện, khiến cho chính bọn họ nhắc tới sự tình của bọn họ, mình liền mặc kệ.
- Để hai vị thí chủ chê cười.
Đoạn Trần đại sư đáp lại với nụ cười áy náy:
- Bình thường bần tăng tiếp đãi khách hành hương là không động thủ.
- Đại sư thật là người tính tình thẳng thắn.
Mạnh Cảnh Chu một tay đặt trước ngực, rất thưởng thức Đoạn Trần đại sư mới hành động.
Đoạn Trần đại sư thở dài:
- Kỳ thật người như vị khách hành hương thứ ba như vậy, năm gần đây cũng không biết chuyện gì xảy ra, không phải số ít.
- Bọn hắn không biết trúng tà gì, cảm thấy vợ con gia đình là trói buộc, liền bỏ rơi vợ con, xuất gia, chờ qua mấy tháng hoặc là mấy năm, nghĩ thông suốt rồi, lại muốn hoàn tục, chùa miếu ở xa là dạng gì, mấy cái chùa miếu phụ cận, theo bần tăng biết, đều gặp qua tình huống tương tự.
- Có loại sự tình này?
Lục Dương như có điều gì suy nghĩ, cảm giác chuyện này có chỗ nào đó rất không đúng.
- Tiên tử, ngươi nhìn tên khách hành hương thứ ba có điều gì dị dạng không?
Bất Hủ tiên tử dùng tiên thức quét một chút Thiên Điện sát vách:
- Nhìn không có vấn đề gì a, một người rất bình thường, chính là bị đánh rất thảm, còn không dám hoàn thủ.
Lục Dương nhíu mày, là mình cả nghĩ quá rồi sao?
- Lão Mạnh ngươi thấy thế nào?
- Đại sư đập rất hay.
- ...
Tiếp đãi khách hành hương phía sau đó liền bình thường rất nhiều, Đoạn Trần đại sư đến cùng là cao tăng lập xuống hoành nguyện, là thật sự có bản lĩnh, hai người Lục Dương ở một bên vừa nhìn vừa học, được lợi rất nhiều.
Mặc dù phương thức khuyên bảo chính là cầm một cái bình chứa nước, đổ nước.
Nhưng không chịu nổi lời nói và cử chỉ của Đoạn Trần đại sư đều rất đúng chỗ, có thể từng bước một đưa khách hành hương kéo vào trình tự của mình.
- Muốn làm cho đối phương tin phục ngươi, bối cảnh, tia sáng, lời nói cử chỉ, thần sắc... Đều rất quan trọng.
Lục Dương không ngừng phân tích đủ loại đối với Đoạn Trần đại sư, nhìn xem phương diện nào là mình còn chưa có làm đến.
Hôm nay vị khách hành hương cuối cùng làm cho Lục Dương có chút bất ngờ, là tiểu nữ hài hôm qua suýt nữa đụng vào mình, mặc dù quần áo đều là miếng vá, là xuất thân nhà cùng khổ, nhưng quần áo cùng với khuôn mặt đều sạch sẽ, để cho người nhìn thích thú.
Theo tiểu nữ hài tự giới thiệu, nàng gọi Đường Xảo Xảo, mười bốn tuổi, nàng cùng với một ca ca sống nương tựa lẫn nhau, gọi Đường Truyền Võ.
- Đại sư, ca ca ta gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, giống như là biến thành người khác, luôn luôn nghi thần nghi quỷ, còn cả ngày luyện quyền, không biết là từ chỗ nào học được quyền pháp, ta hỏi ca ca đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không nói.
Đường Xảo Xảo nghĩ đến thủ đoạn ma tu kể lại bên trong Bình thư, nước mắt đầm đìa, cắn môi do dự nói:
- Đại sư, ngài nói ca ca ta hắn không phải là bị người đoạt xá đi đó chứ?
Đoạn Trần đại sư thôi động kinh văn treo trên vách tường, giúp cho Đường Xảo Xảo bình tĩnh trở lại, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành khiến người tin phục.
- Vị tiểu thí chủ này, hành động của ca ca ngươi vừa vặn nói rõ hắn cũng không phải là bị người đoạt xá, người bị đoạt xá sẽ vì không cho người chung quanh phát hiện mánh khóe, sẽ tận khả năng bảo trì bộ dáng vốn có, sẽ không có tính tình đại biến.
- Người đoạt xá đa số là tu sĩ tu hành có thành tựu, người kiểu này tâm tư kín đáo, quả quyết là sẽ không lộ ra sơ hở, cho dù là người quen tiếp xúc với hắn, cũng sẽ không bị nhìn ra dị dạng.
Khác biệt so với Đại Hạ quản lý cực kỳ nghiêm khắc, Phật quốc bên này thỉnh thoảng có thể đụng phải người đoạt xá, thậm chí có người đoạt xá về sau siêng năng tu luyện, lên làm trụ trì, Đoạn Trần đại sư từng tiếp xúc qua người đoạt xá mấy lần, biết được đặc điểm loại người này.
Lục Dương gật đầu, Đoạn Trần đại sư nói không sai, thời điểm tiên tử đoạt xá hắn, cũng là tận khả năng bắt chước hành vi của hắn, mặc dù bắt chước một lời khó nói hết.
- Vậy ca ca của ta là đã xảy ra chuyện gì?
Đoạn Trần đại sư nắm vuốt phật châu, suy tư một lát sau nói ra:
- Có lẽ là ngươi thật sự có nguy hiểm gì đó khó nói, ca ca ngươi từ nơi nào sau khi biết được tin tức, sợ ngươi lo lắng, cho nên một mực không có nói cho ngươi biết.
Đoạn Trần đại sư từ trong tay áo tay lấy ra phù lục màu vàng, dùng dây đỏ cuốn lấy, treo ở trên cổ của Đường Xảo Xảo:
- Tấm phù lục này ngươi hãy cất kỹ, nếu là ngươi đụng phải nguy hiểm, có thể bảo hộ ngươi chu toàn.
- Thế nhưng mà, ta không có tiền.
Thời điểm Đường Xảo Xảo nói câu nói này cúi đầu nhìn mũi chân, âm thanh nói chuyện rất nhỏ, lo lắng bất an, sợ hãi Đoạn Trần đại sư đem mình ném ra bên ngoài.
- Không sao, tiểu thí chủ ngày sau làm nhiều việc thiện, thì coi như là đã trả tiền cho tấm phù lục này.
- A? Tạ ơn đại sư!
Đường Xảo Xảo bỗng nhiên ngẩng đầu.
Đoạn Trần đại sư chắp tay trước ngực, niệm tụng tên Thế tôn:
- Người xuất gia lấy lòng dạ từ bi, bần tăng hy vọng tiểu thí chủ không dùng đến ấm phù lục này.
Không dùng đến phù lục, liền mang ý nghĩa không gặp phải nguy hiểm, tự nhiên là tình huống tốt nhất.
Sau khi Khai Hoàng tự đóng cửa chùa, Lục Dương âm thầm theo đuôi Đường Xảo Xảo, lo lắng vạn nhất Đường Truyền Võ thật sự bị đoạt xá, người đoạt xá hắn giống như tiên tử là người không hiểu ngụy trang lăng đầu thanh, vậy thì không xong.