Chương 1517 - Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn (1)
Nữ đầu bếp hừ lạnh một tiếng:
- Không có phẩm vị.
- Ta...
Mạnh Quân Tử khinh thường chấp nhặt với phàm nhân, hắn chỉnh lý tốt quần áo, dọn xong tạo hình, yên lặng chờ con mồi tự chui đầu vào lưới. . .
Mưa to còn đang rơi, Bạch Hồn trưởng lão của Vô Tình giáo khẩn khẩn trương trương ở trong cơn mưa phi nước đại, ám đạo không ổn.
Lại có vòng vây mấy Độ Kiếp kỳ, may mắn hắn có mấy thủ đoạn bảo mệnh, nguyên khí thương tổn nặng liều mạng chạy thoát. Hắn che lấy xương sườn, không ngừng chảy máu, lại ngay cả thời gian chữa thương cũng không có.
Bạch Hồn biết kia mấy tên Độ Kiếp kỳ còn đang ở Thiên Vương thành, đang dùng thần thức tìm kiếm tung tích của hắn, hắn không thể không ngụy trang thành phàm nhân, bốn phía ẩn núp.
Chẳng biết lúc nào, hắn trốn vào trong hẻm nhỏ, chỗ sâu trong hẻm nhỏ có một căn tiểu điếm rách rưới.
Bạch Hồn đã bị buộc không đường có thể trốn, chỉ có thể xông vào tiểu điếm này, hy vọng những tên Độ Kiếp kỳ kia không phát hiện ra hắn.
Hắn đánh vỡ màn mưa, lỗ mãng xâm nhập vào tiểu điếm, phát hiện trong tiểu điếm chỉ có một vị khách cùng với một nữ đầu bếp, đều là phàm nhân.
- Tạm thời an toàn.
Bạch Hồn trầm tĩnh lại, tạm thời không có cảm giác được thần thức Độ Kiếp kỳ.
- Thật an toàn sao?
Một thanh âm ghé vào lỗ tai hắn vang lên, không khác đất bằng có kinh lôi, dọa đến hắn khẽ run rẩy.
- Kẻ nào!
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, rất nhanh chóng đem ánh mắt khóa chặt ở trên thân tên khách nhân kia.
Khách nhân áo mũ chỉnh tề, hững hờ thổi thìa cháo bên trong, nhìn về phía Bạch Hồn, lộ ra vẻ mặt cười mạt trắc cao thâm.
- Trưởng lão Vô Tình giáo Bạch Hồn thật sao?
Khách nhân vẫn như cũ là bộ dáng vẻ hững hờ kia, lại cho Bạch Hồn cảm giác rợn cả tóc gáy, giống như là bị hung thú Hồng Hoang gì đó để mắt tới.
- Ngươi là ai!
Bạch Hồn như lâm đại địch, cái trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn, hắn thân là trưởng lão Vô Tình giáo, vốn là người vô tình, nhưng lúc này lại bị dọa đến có cảm giác sợ hãi!
Khách nhân buông thìa xuống, lau miệng:
- Có lẽ ngươi nghe qua tên của ta, ta gọi là Mạnh Quân Tử.
Tiên nhân Mạnh Quân Tử!
Bạch Hồn cạch cạch cạch lui lại mấy bước, như là thấy quỷ.
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Rốt cục cũng đến phiên Mạnh Quân Tử đến bắt mình sao?
- Chuyện của các ngươi đi ra bên ngoài giải quyết, không muốn giày vò ở chỗ này của ta.
Nữ đầu bếp lạnh lùng ra lệnh đuổi khách. Mạnh Quân Tử quay đầu cười nói:
- Cô nương chớ sợ, có ta ở nơi này, tuyệt đối an toàn.
- Những lời ta nói các ngươi nghe không hiểu sao, ta bảo các ngươi ra ngoài.
Mấy lời của nữ đầu bếp rơi xuống, bỗng nhiên chính là một cước, trực tiếp đạp Mạnh Quân Tử bay ra ngoài!
Mạnh Quân Tử trực tiếp bị đạp vào trong mưa, thân thể trên không trung lăn lộn mấy vòng mới đứng vững, không thể tin nhìn qua nữ đầu bếp tuyệt mỹ đi ra tiểu điếm.
...
Thông qua màn mưa, Mạnh Quân Tử kinh nghi bất định nhìn qua nữ đầu bếp từ tiểu điếm đi ra, nữ đầu bếp giống như hắn, thân ở trong mưa, giọt mưa không chạm vào.
Coi như hắn mới vừa rồi không có phòng bị, bị nữ đầu bếp được như ý đánh lén, nhưng vậy cũng không phải chuyện mà tu sĩ tầm thường có thể làm được.
Tiên nhân!
Nữ đầu bếp này lại là một Tiên nhân!
- Lão tổ!
Mấy vị Độ Kiếp kỳ Mạnh gia mơ hồ phát giác được có chuyện không ổn, muốn chạy đến hỗ trợ.
- Đừng tới đây!
Mạnh Quân Tử nghiêm nghị ngăn cản bọn hắn, lúc này Độ Kiếp kỳ không được một chút xíu tác dụng.
- Ngươi...
Mạnh Quân Tử vừa định thăm dò thân phận của nữ đầu bếp, nào có thể đoán được nữ đầu bếp trong nháy mắt lại biến mất ngay tại chỗ, đột ngột xuất hiện ở trước mặt Mạnh Quân Tử, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Nữ đầu bếp một quyền nện vào trên bụng Mạnh Quân Tử, Mạnh Quân Tử giống như là tôm bự uốn lượn lấy thân thể, bay thẳng ra chân trời, đi vào mây đen phía trên.
Mạnh Quân Tử đại não cấp tốc vận chuyển, đem thân phận nữ đầu bếp cùng với Tiên nhân đã biết so sánh, bên trong bốn tiên Thượng Cổ cũng không nữ tiên, Trung Thiên Đế Quân cùng với Tư Mệnh cũng không phải là nữ tiên, không phải Ngu Đế Võ Nghiêu, không phải Quan Sơn Hải, đối phương rốt cuộc là ai, làm sao tất cả Tiên nhân đều không thể so sánh ra?
Chờ một chút, dường như có một Tiên Nhân không biết thân phận.
Mạnh Quân Tử bỗng nhiên nhớ tới, Đông Hải chiến, Vân Chi cùng với Tiên nhân bao phủ ở bên trong sương mù xám mà chiến đấu.
Sau đó hắn cùng với Khương Bình An còn hỏi qua Vân Chi về tình huống trận chiến đó, hỏi ra thân phận Hôi Vụ Tiên nhân, Vân Chi nói thân phận vị tiên này không thể nói ra.
Sương mù xám... Váy xám, chẳng lẽ nàng chính là Hôi Vụ tiên nhân trong trận chiến Đông Hải?
- Ngươi là ai!
Mạnh Quân Tử quát hỏi, kinh hãi không thôi, tốc độ của đối phương, lực lượng đều trên mình, giống như là mình đối mặt với Vân Chi, nàng đến cuối cùng là vị Tiên nhân nào?
Con ngươi Đậu Đậu Xám giống như giếng cổ, bình tĩnh khiến cho người rùng mình.
- Người khai sáng ra hệ thống Luyện khí, vị Tiên nhân Thượng Cổ đầu tiên.
Đậu Đậu Xám tùy ý biên ra một thân phận.
- Cái gì?
Mạnh Quân Tử sững sờ người khai sáng hệ thống luyện khí, đối phương đến cuối cùng là sao mà cổ lão tồn tại?
Mạnh Quân Tử còn muốn nói điều gì, chỉ thấy lòng bàn tay Đậu Đậu Xám xuất hiện một đạo vòng xoáy màu đen kinh khủng, linh khí trên bầu trời, dưới chân mây đen đều bị vòng xoáy màu đen thôn phệ, thậm chí không gian cũng bắt đầu không ổn định, tựa như là bị vòng xoáy màu đen xé nát!
- Đi.
Đậu Đậu Xám ném vòng xoáy màu đen ra, tốc độ di chuyển của vòng xoáy không nhanh, Mạnh Quân Tử vốn định né tránh, chợt phát hiện theo vòng xoáy màu đen xuất hiện, thời gian trở nên cực kỳ chậm chạp.