Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 157 - Chương 157: Khải Hoàn Mà Về

Chương 157: Khải hoàn mà về Chương 157: Khải hoàn mà về

- Ngươi làm thế nào sử dụng lực lượng của ta?

Vân Chi nhìn Lục Dương, có chút không hiểu, nghe những chuyện Lục Dương trải qua, cũng không có tư cách tiếp xúc pháp thuật cao thâm khó học như Thần Hàng Thuật.

- Ây... Ta ngẫu nhiên đạt được một bộ Tượng Hình Quyền.

- Trong lúc luyện quyền ta đột nhiên có ngộ ra, Tượng Hình Quyền là một loại quyền pháp bắt chước đối tượng lại thu hoạch được lực lượng của đối phương, vậy ta tại sao phải câu nệ vào trong việc bắt chước động vật? Người cũng có thể là đối tượng để bắt chước.

- Ở bên trong những người ta quen biết, chỉ có đại sư tỷ ngươi mạnh nhất, cho nên ta bắt chước ngươi, thu được lực lượng của ngươi.

Vân Chi: - ...

Nàng thuở nhỏ tinh thông pháp thuật, có thể xưng là kỳ tài pháp thuật, bất kỳ môn pháp thuật nài, nàng nhìn một lần đã có thể học được, còn có thể sửa lại thiếu hụt, trở nên càng thêm hoàn mỹ, nàng còn thôi diễn ra rất nhiều pháp thuật thất truyền đã lâu, tỷ như Thần Hàng Thuật.

Nhưng nàng thật chưa thấy qua loại tình huống như của Lục Dương.

- Cho dù ta phân cho ngươi một tia lực lượng, cũng không phải ngươi bây giờ có thể tiếp nhận, ngươi chớ có tuỳ tiện sử dụng loại quyền pháp này.

Lục Dương nghe ra ý của đại sư tỷ: ‘Có khó khăn tự mình giải quyết, không thể lúc nào cũng gọi ta tới.’

- Còn có ngươi, rời khỏi thân thể của Lục Dương.

Bất Hủ tiên tử hiếm thấy khi tỏ ra thái độ kiên quyết, lắc đầu từ chối:

- Ta không thể rời khỏi hắn.

- Ừm?

Âm thanh của Vân Chi đề cao lên gấp đôi, Bất Hủ tiên tử thấy tình thế không ổn, tranh thủ thời gian bổ sung giải thích.

- Ta vừa phục sinh, tiên hồn yếu ớt, cần phải có một thân thể để sống nhờ, Lục Dương hô lên tên của ta, khiến cho ta phục sinh, cái này dẫn đến hắn và ta sinh ra một phần nhân quả đặc thù, phần nhân quả này để cho ta nhất định phải sống nhờ trong cơ thể hắn, đợi nhân quả đặc thù này biến mất, tiên hồn của ta lớn mạnh, mới có thể rời khỏi thế giới tinh thần của hắn.

Lục Dương như có điều suy nghĩ:

- Giống như mang thai chín tháng mười ngày?

Bất Hủ tiên tử cả giận quát:

- Có thể đưa ra ví dụ càng chuẩn xác hơn hay không.

Lục Dương giang hai tay ra, sức tưởng tượng của hắn thiếu thốn, nghĩ không ra ví dụ tốt hơn.

- Ta cũng có thể trực tiếp đánh nát tiên hồn của ngươi, lại để ta phục sinh ngươi.

Ánh mắt đại sư tỷ rơi trên người Bất Hủ tiên tử, Bất Hủ tiên tử cảm thấy có áp lực lớn đè ở trên người.

- Không được, ngươi từ chỗ nào biết tên của ta, vẫn là từ Lục Dương nơi này biết được, trên bản chất vẫn là Lục Dương giúp ta sống lại, phương pháp ngươi đưa ra không được.

Vân Chi trầm mặc một lát, một tay bấm niệm pháp quyết, đánh ra một ấn ký màu vàng kim, lạc ấn ở không gian tinh thần của Lục Dương, sau đó nhạt dần, đến khi biến mất.

- Đây là...

- Đây là một ấn ký thần hồn ta lưu lại, một khi ngươi có cử động bất lợi nào dành cho hắn, ấn ký sẽ phát động, đánh nát tiên hồn của ngươi, đến lúc đó thì ngươi hãy kỳ vọng ba mươi vạn năm sau lại có kẻ đần nào đó đọc ra được tên thật của mình đi.

Cảnh cáo rành rành, vừa nhìn đã có thể thấy được.

Bất Hủ tiên tử rùng mình một cái.

- Thật ra ngươi cũng không cần cảnh giác ta như thế, sau khi tiên hồn ta khôi phục có thể trực tiếp tái tạo Tiên thể, không cần đoạt xá, mà ta cần ngủ một giấc khôi phục lực lượng, chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.

Nói xong, Bất Hủ tiên tử ngáp một cái.

- Tiên nhân cũng buồn ngủ?

Lục Dương kinh ngạc.

Bất Hủ tiên tử ngáp không ngớt:

- Còn không phải bởi vì vừa rồi giao thủ tiêu hao đại bộ phận lực lượng của ta...

Khi nói chuyện, mí mắt trên dưới của Bất Hủ tiên tử đánh nhau, ngã đầu ngủ thiếp đi:

- Ngủ ngon, trước khi tận thế đến, không được đánh thức ta.

Vân Chi xác nhận Bất Hủ tiên tử là thật ngủ thiếp đi, liền rời khỏi không gian tinh thần, lấy tư thái thần hồn hiện thế.

- Đại sư tỷ vất vả!

Mạnh Cảnh Chu vẫn lấy phương thức không có lễ phép như trước kia chào hỏi.

- Chào Đại sư tỷ.

Man Cốt vẫn trung thực trước sau như một, mặc dù hắn chưa từng làm chuyện xấu, nhưng không biết rõ vì cái gì, nhìn thấy đại sư tỷ đã cảm thấy sợ hãi.

- Không được nói cho bất kỳ kẻ nào về chuyện Bất Hủ tiên tử phục sinh.

- Rõ!

Hai người cùng hô.

Ngựa già cũng kêu một tiếng.

- Còn có, đừng ở trên đường ham chơi, tranh thủ thời gian quay về Vấn Đạo tông

Vân Chi lưu lại câu nói này, thần hồn hóa thành một đạo lưu quang, trở về Vấn Đạo tông tiếp tục nghị hội.

Ba người thu hồi ý định du ngoạn, ngồi lên xe ngựa đi nhanh.

- Ủa? Làm sao nhanh như vậy?

Mạnh Cảnh Chu có thể thông qua cửa sổ xe ngựa nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, hắn thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ biến hóa nhanh chóng, tốc độ nhanh gấp mười trước đó.

Ngựa già thay đổi dáng vẻ chậm rãi trước đó, bốn vó nhanh chóng di chuyển, vận dụng pháp thuật không gian, xuyên thẳng qua ở trong không gian, tốc độ nhanh đến bay lên, lộ trình mấy ngày lúc đầu bây giờ chỉ tốn gần nửa ngày đã đến Vấn Đạo tông.

Ngựa già biết rõ, một câu cuối cùng - Tranh thủ thời gian quay về Vấn Đạo tông của Vân Chi không phải nói cho ba người bọn hắn, mà là nói cho mình.

Bình Luận (0)
Comment