Chương 1584: Diệp Tử Kim (2)
Chương 1584: Diệp Tử Kim (2)Chương 1584: Diệp Tử Kim (2)
Hắn lấy ra một nắm Thượng Cổ Trúc Cơ thảo từ trong ngực, chậm rãi nói. "Ta tìm được mười gốc. "
"Mười gốc?!"
"Sao có thể như vậy?"
Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Trí Không cũng có chút bât ngờ, tìm kiểm Trúc Cơ thảo không chỉ dựa vào vận may, chắc chắn còn phải tranh giành, Tâm Định chỉ mới Luyện Khí tầng bảy, làm sao có thể giành được với những tu sĩ Luyện Khí tầng chín, Luyện Khí đại viên mãn kia?
Đang lúc mọi người kinh ngạc hâm mộ, cách đó không xa bông nhiên náo động, Vũ U Lan chạy về phía bên này. "Tiểu hoà thượng Tâm Định, ta đi trước, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Vũ U Lan nháy mắt với Tâm Định, nở nụ cười tươi tắn. Lúc này không chỉ có Võ Tăng viện, tất cả tu sĩ tham gia Xích Tiêu Cổ cảnh đều vô cùng kinh ngạc, Vũ U Lan chưa từng đối xử với ai thân mật như vậy!
Hai người này đã xảy ra chuyện gì trong Xích Tiêu Cổ cảnh?!
Tâm Định niệm một câu A Di Đà Phật, không hiểu sao mọi người lại phản ứng thái quá như vậy, tất cả đều là người tu hành, chăng phải nên coi nữ sắc như bụi trần sao?
Chùa Tây Thiên, trụ trì viện.
Trên bàn cờ, quân đen trắng rõ ràng, lão giả cao lớn mặc cà sa hoa lệ cầm quân đen, sắc mặt không chút thay đổi, lão giả mặc áo vải thô sơ cầm quân trắng, mỉm cười. Lão giả mặc cà sa hoa lệ dường như đang suy nghĩ, quân đen mãi không rơi xuồng, cuối cùng thở dài một tiếng, buông tiếng than: " Sư đệ, đệ thăng rồi. "
Lão giả mặc áo vải thô sơ không bất ngờ với kết quả này: "Minh Ngữ sư huynh, huynh đánh cờ quá nóng vội."
Lão giả mặc cà sa hoa lệ chính là Minh Ngữ đại sư, trụ trì chùa Tây Thiên, người còn lại là Minh Hoài đại sư, cao thủ ấn thể của chùa Tây Thiên, người quét dọn Tàng Kinh Các.
"Đệ nói đúng, gần đây ta luôn cảm thây tâm thần không yên, giông như sắp có chuyện lớn xảy ra."
Minh Ngữ đại sư thở dài, những lời này chỉ có thể nói với Minh Hoài sư đệ.
"Chuyện lớn?" Minh Hoài đại sư không hiểu, chùa Tây Thiên bọn họ có thể xảy ra chuyện lớn gì.
"Cũng không nói rõ được, chỉ là có linh cảm như vậy. " Minh Ngữ đại sư lắc đầu, ông tu thiển cả đời, đối với những chuyện trong thiên hạ có một loại dự cảm nào đó, đặc biệt là những chuyện liên quan đến chùa Tây Thiên. "Cũng có thể là do gần đây ta tu hành nóng vội, tâm cảnh có chút bất ổn." Minh Ngữ đại sư cười tự giêu.
"Nói đến vấn đề tâm cảnh, không chỉ riêng mình ta, đệ có biết Diệp Tử Kim không?"' Minh Ngữ đại sư nhớ tới một chuyện khác.
"Có nghe nói qua, hình như hắn ta đi khắp nơi trong Phật quốc, xây dựng chùa chiền, đúc tượng Phật giả, tuyên truyền tà pháp?" Minh Hoài đại sư không mây quan tâm đền chuyện bên ngoài.
"Cũng gần đúng, nhưng quan trọng nhất là những lời hắn nói rất quá đáng, các vị trưởng lão đều bất mãn, muôn bắt hắn lại. "
Minh Hoài đại sư cười nhạt, coi đó chỉ là chuyện nhỏ: "Nói năng có gì mà quá đáng, xem ra đám hậu bôi này tu hành chưa đủ."
Minh Ngữ đại sư gật đầu: "Ta cũng - nghĩ vậy, cho nên mới không để ý đền Diệp Tử Kim, hy vọng các vị trưởng lão có thể tự mình nhận ra thiểu sót, rèn luyện tâm cảnh."
Minh Hoài đại sư cầm lấy cây chổi, đứng dậy cáo từ: "Không nói chuyện nữa, có kẻ đột nhập Tàng Kinh Các, ta phải về xem sao. "
Tầng một Tàng Kinh Các, một bóng người lén lút tìm kiểm thứ gì đó.
"Ha ha, tiểu bối ngươi thật to gan, dám đến Tàng Kinh Các ăn trộm đổ. " Bóng người kia giật mình, không ngờ lại bị phát hiện.
Hắn nhìn lại, chỉ thấy một lão giả đang quét rác đứng ở cuôi hành lang, không biết đã xuất hiện từ lúc nào. "Cáo từi"
Bóng người kia quay đầu bỏ chạy. "Tiểu tử đừng vội, ở lại chơi cờ với lão già ta một ván đã?"
Bóng người kia khựng lại, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một bàn cờ, lão giả quét rác đã ngồi xuống đôi diện hãn.
"Ngươi chính là Diệp Tử Kim?” Lão giả quét rác với đôi mắt đục ngầu, nhưng lại nhìn thâu thân phận của hãn.
"Vâng." Diệp Tử Kim biết không thể chạy thoát, đành ngoan ngoãn ngổi xuống chơi cờ. Hai người vừa đánh cờ, vừa trò chuyện.
"Tuổi còn trẻ đã tu luyện đến Hợp Thể trung kỳ, nhiều người như vậy cũng không bắt được ngươi, quả nhiên là anh tài. "
"Ngươi có biết, bàn cờ này giống như cuộc đời con người, quân đen cũng vậy, quân trắng cũng vậy, đều cần phải suy nghĩ cần thận trước khi hành động mới không hổi hận. "
"Lão già ta lớn tuổi rồi, thích nói nhảm vài câu."
"Tiền bối nói gì vậy, được tiền bối dạy bảo là phúc phận của văn bổi. "
"Bây giờ người trẻ tuổi chịu nghe lão già ta nói chuyện không nhiều lãm, trên bàn cờ, bồ cục quyết định kết quả, trong cuộc sống, kể hoạch quyết định tương lai, ngươi lầm đường lạc lôi, gia nhập Vẫn Đạo tông, biển khổ mênh mông, quay đầu là bờ, bây giờ hôi hận vân còn kịp. "
Lão giả quét rác thấy Diệp Tử Kim lễ phép, không giổng như lời đồn, nên muốn khuyên nhủ vài câu.
Diệp Tử Kim đánh xuống quân cờ trắng cuồi cùng, có chút ngượng ngùng: "Ách, lão tiền bối, ta thăng rồi."
Lão giả quét rác sững sờ, ông ta yêu thích cờ vây, chưa từng thuaai, không ngờ hôm nay lại thua một tiểu bồi.
Nhưng chỉ là một ván cờ, lão giả quét rác cũng không để tâm, ông ta vuôt râu, cười ha hả: "Già rổi, không còn dùng được nữa. "
Diệp Tử Kim vội vàng cười xòa: "Vẫn còn non lãm."