Ánh mắt Man Cốt sáng lên, cảm thấy vẫn là Lục huynh tư duy linh hoạt, hắn sao lại không nghĩ tới còn có biện pháp tốt như thế này?
- Mua!
Man Cốt tốn hao 781 điểm cống hiến, mua xuống vũ khí mình mong muốn.
Man Cốt quơ thiết chùy, chuôi chùy có dám Thánh Nhân ngôn, vừa nhìn đã biết rõ hắn là nho tu.
Mạnh Cảnh Chu không cần mua vũ khí gì, hắn mua mấy xe cỏ chất lượng tốt, đãi lão Mã ăn ngon.
Lục Dương mua một vài vật liệu có thể cần dùng đến khi chiến đấu: Thịt trắng thịt tươi đan, nếu như bị người cắt đứt một miếng thịt lúc chiến đấu, phục dụng đan này có thể trong nháy mắt mọc ra thịt, khôi phục thể lực.
Kim Quang chú, hình thành hộ thể kim quang khi chiến đấu, ngăn cản mấy lần công kích, có thể bảo hộ toàn thân, hiệu quả tốt hơn bánh nướng.
Lục Dương cảm thấy Kim Quang chú là đồ tốt, một hơi mua mười cái.
Quần áo tự động bảo trì sạch sẽ, không cần thi triển Tịnh Y Chú, quần áo cũng có thể sạch sẽ như lúc ban đầu, là quần áo cần thiết cho việc ăn nồi lẩu Xuyên Thục.
Mà loại quần áo này thuộc về vật bị luyện hóa, không cần lo lắng bị địch nhân dùng nhẫn trữ vật lấy đi.
Lục Dương phòng ngừa chu đáo, lo lắng địch nhân có giàu sức tưởng tượng như mình.
…
Thời điểm Lục Dương trở lại Thiên Môn phong, vẫn không có nhìn thấy đại sư tỷ, chỉ có khôi lỗi đang thủ nhà.
- Lần này họp kéo dài lâu như vậy? Chẳng lẽ dính đến vấn đề phân phối linh thạch?
Trong ấn tượng của Lục Dương, chỉ có một tình huống này sẽ tốn thời gian rất dài, đám trưởng lão luôn có các loại ý nghĩ kỳ kỳ quái quái, linh thạch bị giới hạn không đủ, không cách nào áp dụng, gặp được cơ hội có thể thu được linh thạch, nhất định phải dựa vào lí lẽ biện luận.
Lúc Lục Dương đang suy nghĩ, chỉ thấy nghị sự đại điện có tám đạo lưu quang bay ra, tám vị trưởng lão rời khỏi đại điện, đại sư tỷ nhàn nhã đi ra từ đại điện, xem bộ dáng là giải tán.
- Trở về rồi
- Vừa trở về.
Vân Chi dùng thần thức nhìn lướt qua Lục Dương, xác nhận Hoàng Đậu Đậu còn đi ngủ ở bên trong thế giới tinh thần:
- Còn có rất nhiều điểm đáng ngờ liên quan tới Bất Hủ tiên tử, chỉ sợ những điểm đáng ngờ này đến chính nàng cũng không biết rõ đáp án, ta ra ngoài thăm bạn, nhìn xem có thể có thu hoạch hay không, ngươi cứ ở Thiên Môn phong cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào Trúc Cơ trung kỳ.
- Vâng.
Vân Chi không còn nói cái gì, bay đến chân trời, thân ảnh mơ hồ, không biết đi phương hướng nào. Sau khi Vân Chi rời đi, Lục Dương nhìn về phía khôi lỗi đã từng làm bạn tu luyện của mình, kích động, giao thủ cùng khôi lỗi, rất nhanh bị đánh cái hoa rơi nước chạy. Ngay khôi lỗi đều đánh không lại, Lục Dương cảm giác thất bại tăng gấp bội, thành thành thật thật ngồi xuống tu luyện. Đại sư tỷ vì chuyện của mình mà chạy tới chạy lui, hắn cũng không thể lười biếng.
- Đồ nhi, là đồ nhi trở về rồi sao?
Một tiếng nói giống như quỷ mị truyền đến trong tai Lục Dương, Lục Dương theo bản năng ngăn chặn lỗ tai, phát hiện vẫn như cũ có thể nghe được tiếng nói này. Âm thanh này có ma lực không thể tưởng tượng nổi.
- Ai!
Lục Dương cảnh giác nhìn xung quanh, hắn cũng không nhớ kỹ mình có sư phụ nào, đều là đại sư tỷ dạy bảo hắn. Nghĩ lại xem, thật giống như ta có sư phụ.
- Lục Dương đã trở về, ta là sư phụ của ngươi - Bất Ngữ đạo nhân.
Đương đại tông chủ của Vấn Đạo tông, biến mất hơn mười năm - Bất Ngữ đạo nhân. Tông chủ biến mất mười năm, trên dưới Vấn Đạo tông vận chuyển tự nhiên, thậm chí còn chiêu mộ đệ tử khóa mới, có tông chủ và không có tông chủ đều giống như nhau.
- Sư phụ?!
Lục Dương phi thường kinh ngạc, hắn bái nhập vào môn hạ của Bất Ngữ đạo nhân một năm, một mực chưa từng gặp qua sư phụ, đại sư tỷ luôn nói sư phụ đang bế quan, không có thời gian gặp mình, chẳng lẽ sư phụ rốt cục bế quan kết thúc?
- Là ta, mặc dù ngươi cũng chưa gặp qua ta, nhưng ta vẫn luôn chú ý ngươi, ngươi có thể Dẫn Khí nhập thể, thuận lợi Trúc Cơ, vi sư rất vui mừng.
Âm thanh kia tràn ngập tang thương, nghe giống như là một vị lão gia gia hiền hòa.
- Sư phụ ngươi ở đâu, là đang bế quan không thể đi ra gặp đệ tử sao?
Lục Dương cảm thấy chuyện có chút không đúng, nếu như sư phụ có thể trông thấy của mình, có thể nói chuyện với mình, vậy đã qua một năm, vì sao không có động tĩnh?
Một tiếng thở dài vang lên, hình như có đắng chát nói không hết:
- Ai, việc này nói ra rất dài dòng, vi sư vẫn luôn ở trên Thiên Môn phong, chỉ là tạm thời không cách nào rời đi tại chỗ, có một số việc không phải dăm ba câu có thể nói rõ ràng, ngươi dựa theo hướng dẫn của ta mà đi, sẽ có thể nhìn thấy ta.
Lục Dương tuy có nghi hoặc, lại không cảm thấy có nguy hiểm gì, nơi này là Thiên Môn phong, đối phương lại là sư phụ của mình. Mà điểm quan trọng nhất, đại sư tỷ chưa từng cảnh cáo mình về phương diện này. Nếu có nguy hiểm, đại sư tỷ đã sớm nói.
- Ngươi tìm được rừng cây tùng trước giữa sườn núi, bên trong rừng cây có một gốc cổ tùng cao ba trăm mét, là cây tùng lớn nhất trong toàn bộ rừng tùng.
Lục Dương rất thuận lợi tìm tới cổ tùng mà Bất Ngữ đạo nhân nói, hắn nhớ kỹ khôi lỗi còn hái qua hạt thông ở nơi này, làm nhân hạt thông nướng cho hắn ăn, ăn còn rất ngon.