- Khẽ chọc cổ tùng ba lần, dừng lại ba giây, lại gõ mạnh ba lần.
Lục Dương làm theo, chỉ thấy không gian phía đông cổ tùng phát sinh vặn vẹo, giống như bị người kéo xuống một lớp vải bố ngụy trang, lộ ra chân thực. Phía đông của cổ tùng có một mảng lớn cây tùng biến mất, thay vào đó là một động phủ đen như mực, lối vào dán một tấm phù lục vàng óng ánh, muốn không chú ý cũng khó, giọng nói của Bất Ngữ đạo nhân chính là truyền tới từ trong động phủ chỗ này.
Lục Dương thăm dò kêu một tiếng:
- Sư phụ
- Ai, đồ nhi ngoan. Chúng ta rốt cục gặp mặt.
Một vị lão giả tiên phong đạo cốt đi ra từ trong động phủ, phất trần khoác lên cánh tay, phiêu dật như Tiên hạ phạm, hắn có chút kích động khi nhìn thấy Lục Dương, đây chính là đệ tử nhỏ nhất của mình sao?
Bất Ngữ đạo nhân dừng ở cửa hang, không tiếp tục tiến lên một bước.
- Sư phụ ngài đây là thế nào, bị vây ở chỗ này sao, chờ đại sư tỷ trở về ta sẽ mời nàng cứu ngài ra.
Lục Dương vội vàng nói.
- Đừng đừng đừng.
Bất Ngữ đạo nhân tranh thủ thời gian ngăn cản Lục Dương, nếu không phải Vân Chi rời khỏi Thiên Môn phong, hắn cũng không dám kêu Lục Dương đến đây.
- Ngươi cũng không nên nói chuyện gặp ta cho đại sư tỷ của ngươi.
- Đây là vì sao?
Bất Ngữ đạo nhân ngửa đầu nhìn về phía đỉnh động, ánh mắt phức tạp:
- Người sống một thế, đơn giản vì hai chữ danh lợi, ta thân là tông chủ của một trong năm đại tiên môn, quyền thế ngập trời, tự nhiên có rất nhiều người muốn ngồi lên vị trí của ta.
- Ta cũng có thể hiểu được, nghĩ đến trước đây vì ngồi vào vị trí này, ta cũng trải qua một phen huyết đấu, mới tại trổ hết tài năng trong số các sư huynh đệ.
- Vốn cho rằng trở thành tông chủ thì vạn sự đã định, nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng, sẽ bị người thân cận nhất phản bội.
Nói đến đây, Bất Ngữ đạo nhân lộ ra biểu lộ đau lòng nhức óc, dường như không đành lòng nhớ lại chuyện cũ, nhưng lại không thể không nhớ lại.
- Đại sư tỷ ngươi thiên tư tung hoành, chờ ta thoái vị, vị trí Tông chủ nhất định là của nàng, nhưng nàng thế mà đợi không được một ngày ta thoái vị, vi phạm với ước định với ta, cầm tù ta ở đây, mình trở thành người thay mặt tông chủ, quản lý hết thảy sự việc của tông môn.
- Tông môn mười năm qua phát triển như thế nào? Đại sư tỷ ngươi có từng dựa theo quy hoạch của ta mà tiến hành?
Lục Dương giật mình, hắn nghe mấy vị sư huynh sư tỷ nói, mười năm qua tông môn phát triển không ngừng, sinh cơ dạt dào, đại sư tỷ chiếm tuyệt đại đa số công lao, chẳng lẽ những thứ này đều là ở trong quy hoạch của sư phụ?
Lục Dương thuật lại chi tiết, đạt được chính là lời đáp lại mang theo vui mừng của Bất Ngữ đạo nhân:
- Tiểu Vân làm không tệ, coi như không có ta, cũng có thể quản lý tốt tông môn, chỉ là đáng tiếc...
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc không phải ta tự mình quản lý, nếu như đổi lại là ta, sẽ có phương pháp quản lý tốt hơn.
- Vậy ngài có thể đi ra không?
Bất Ngữ đạo nhân cười khổ, thử đi ra động phủ, chân trước vừa bước ra một bước, chỉ thấy cổng vào động phủ trong chốc lát bắn ra ngàn vạn tia lôi đình màu tím, cả người Bất Ngữ đạo nhân tắm rửa ở trong đó, dọa đến hắn tranh thủ thời gian lui trở về, dùng phất trần dập tắt ngọn lửa trên người.
- Thấy được chưa, ta ra không được.
- Vậy ta cần làm như thế nào mới cứu ngài ra?
- Cổng vào của động phủ có phù lục màu vàng kim do tiểu Vân viết, chỉ cần bóc ra, ta có thể đi ra.
Lục Dương hồ nghi nhìn Bất Ngữ đạo nhân:
- Chỉ đơn giản như vậy?
- Chỉ đơn giản như vậy. Tiểu Vân nói qua, chỉ cần có người bóc phù lục ra, đã nói ta không nên bị cầm tù ở đây, thuận theo thiên mệnh, tự nhiên sẽ thả ta ra.
Lục Dương xích lại gần đi xem, chỉ gặp trên bùa chú màu vàng kim không có đường vân kỳ quái thường gặp, mà chỉ có bảy chữ to do đại sư tỷ lưu lại:
Ta nhìn xem ai dám bóc ra.
Lục Dương yên lặng lui về sau hai bước, dùng cái này chứng minh hoàn toàn không có ý bóc ra phù lục, nếu đại sư tỷ đột nhiên từ trên trời giáng xuống cũng có thể phủi sạch quan hệ.
Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, đại khái nói chính là loại tình huống này.
Đại sư tỷ lưu lại phù lục không có một tia linh lực ba động, bóc ra cũng sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng Lục Dương thật không dám bóc ra.
Hắn không muốn sống nữa mới bóc tấm phù lục này ra.
Sư phụ, không phải đồ nhi không hiếu thuận, thật sự là đồ nhi chỉ có một cái mạng, bên trong không gian tinh thần còn có Tiên nhân, nếu đại sư tỷ đánh chết ta chính là một xác hai mạng, không đáng.
Bất Ngữ đạo nhân gặp Lục Dương do do dự dự, nắm tay giơ lên lại buông xuống, há có thể không biết hắn lo lắng.
Lục Dương không phải người thứ nhất có loại phản ứng này, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn gì chuyện này, ha ha cười nói:
- Ngươi không hiểu rõ ta cũng bình thường, ngươi có thể đi tìm các trưởng lão khác, nghe ngóng chuyện của ta, ngươi sẽ nhận biết về ta càng thêm toàn diện, sẽ biết rõ lời ta nói nãy giờ không phải giả.