Chương 1603: Đái sư huynh, ta thành tiên
Chương 1603: Đái sư huynh, ta thành tiênChương 1603: Đái sư huynh, ta thành tiên
Thời Thượng Cổ, Tuế Nguyệt Tiên hiếm khi thua trận, nguyên nhân chủ yếu là vì hắn có thể dự đoán tương lai, biết được trận chiến nào mình có tỷ lệ thắng cao và trận nào có tỷ lệ thua cao.
Khả năng này được Bất Hủ tiên tử ca ngợi là - Đại Vô Địch Đan- Ì
Tuế Nguyệt Tiên xem xét tất cả các khả năng trong tương lai, mồ hôi lạnh túa ra, thầm mắng Minh Ngữ không đáng tin cậy.
Gọi là tông chủ chân chính của Vấn Đạo Tông, với tu vi kinh thiên động địa như vậy, nói nàng là chủ nhần chân chính của Đại Hạ còn tạm được!
Nghĩ đến đây, Tuế Nguyệt Tiên nở nụ cười trên mặt. Hắn vốn có gương mặt Phật, cười lên càng thêm từ bi. - Ta và Bất Hủ quen biết đã lâu, sao có thể không tin nàng chứ?
- Nàng nói ngươi là người mạnh nhất đương thời, vậy ngươi nhất định là người mạnh nhất đương thời! Tuế Nguyệt Tiên chỉ bằng lời nói đã âm thâm thay đổi tương lai mà không ai hay biết, quả thực lợi hại!
- Vậy chẳng lẽ ta là người mạnh nhất tương lai cũng là thật sao? Lục Dương chỉ vào mình, vô cùng phấn khích. Tuy tương lai là điều khó nói trước, nhưng được Tuế Nguyệt Tiên - người nắm giữ Thời Gian - đánh giá như vậy, xem ra tương lai của hắn rất đáng tin cậy.
- Đương nhiên, Lục Dương tiểu hữu tất nhiên là người mạnh nhất tương lai. Tuế Nguyệt Tiên khẳng định nói. Giờ phút này, ai đâm nói Lục Dương không phải người mạnh nhất tương lai, hắn sẽ liều mạng với kẻ đó. - Ngươi sở hữu hình thái ban đầu của Bất Hủ đạo quả, lại có được thân thể Tiên Nhân, vậy ngươi không còn là Hóa Thần kỳ bình thường nữa, mà là đã sáng tạo ra một cảnh giới hoàn toàn mới - Hóa Tiên kỳ!
- Từ không sinh có, sáng tạo ra cảnh giới mới, đây là việc mà chỉ có bậc đại năng viễn cổ mới có thể làm được! Lục Dương hít sâu một hơi, thì ra mình lợi hại như vậy sao?
Đại sư tỷ cũng rất tò mò về ba mươi vạn năm kinh nghiệm của Tuế Nguyệt Tiên, Tuế Nguyệt Tiên đành phải xấu hổ kể lại một lần nữa về việc mình đã vượt qua thời øian như thế nào.
- Thủ đoạn của Tuế Nguyệt Tiên tiền bối quả nhiên kỳ diệu.
Đối mặt với lời khen ngợi của Vân Chi, Tuế Nguyệt Tiên chỉ biết cười trừ. - Vậy Tuế Nguyệt Tiên tiền bối có muốn đến Vấn Đạo Tông của chúng ta tham quan một chút không? Lục Dương mời.
- Không được, chùa Tây Thiên vừa trải qua đại chiến, không chừng còn có biến cố khác xảy ra. Ta ở lại Đại Hùng Bảo Điện, coi như tạm thời bảo vệ nơi này.
- Sự tôn tại của ta cũng xin hãy giữ bí mật, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Vậy Ứng Thiên Tiên tiền bối bên kia...
- Không cân gặp hắn, cũng không cần nói cho hắn biết ta còn sống. Ứng Thiên, Cửu Trọng, Kỷ Lần, hiện tại ta không tin ai cả.
Nói xong, Tuế Nguyệt Tiên dừng một chút: - Nhưng mà, Khai Thiên Phủ này vốn là của Ứng Thiên Tiên, mượn ba mươi vạn nam rồi, cũng nên trả lại cho hắn.
Lục Dương ngượng ngùng nói: - Cái đó... Ứng Thiên Tiên tiền bối đã tự mình luyện chế ra vũ khí mới, hình như không cần Khai Thiên Phủ nữa.
- Vậy sao? Vậy ta sẽ tiếp tục thay hắn bảo quản nó. Tuế Nguyệt Tiên nhận lấy Khai Thiên Phủ từ tay Lục Dương. Chùa Tây Thiên còn có thể xảy ra biến cố, Khai Thiên Phủ vẫn có thể che giấu sự tồn tại của hắn.
- Còn một việc nữa, hài tử Đường Truyền Võ kia thế nào rồi?
- Chúng ta lo lắng hắn lại đðặp chuyện ngoài ý muốn, nên hiện tại đang ở Vấn Đạo Tông.
- Ta nhớ hắn không có linh căn. Tuế Nguyệt Tiên cầm lấy mấy linh quả khác nhau trên bàn. Đây là cống phẩm của Đại Hùng Bảo Điện, mỗi quả đều vô giá.
- Cho hắn ăn những quả này theo thứ tự, có thể giúp hắn tạo ra Hậu Thiên Kim linh căn.
- Ta thay Truyền Võ cảm ơn tiền bối.
- Chuyện nhỏ thôi.
Ba người Lục Dương cáo từ Tuế Nguyệt Tiên, rời khỏi Đại Hùng Bảo Điện. Tuế Nguyệt Tiên phất tay tiễn biệt. Sau khi tiễn ba người đi, Tuế Nguyệt Tiên nhìn chùa Tây Thiên hoang tàn đổ nát, lầm bẩm:
- Lục Dương tiểu hữu ra tay thật dứt khoát, không biết bao giờ mới xây dựng lại xong chùa Tây Thiên đây...
- Thiên Tôn sẽ không trở lại nữa sao? Lúc trời tối người yên, Tâm Định trằn trọc trên Øiường, trong đầu toàn là hình ảnh trận chiến ban ngày.
Lúc đó, trận chiến hỗn loạn, không ai chú ý đến Thanh Phong kiếm bay ra từ phía sau lưng hắn. Sau trận chiến, Thiên Tôn biến mất, không thấy tăm hơi. Đột nhiên, trong lêu vải của hắn sáng lên những đốm sáng vàng, hội tụ lại một chỗ, ngưng tụ thành một bóng người màu vàng. - Tiểu hòa thượng, đã trễ thế này rồi mà còn chưa ngủ sao? - Thiên Tôn!
Đậu Hũ Thiên Tôn chắp tay, ánh mắt từ bi: - Chùa Tây Thiên rốt cuộc cũng vì ta mà trở thành phế tích, nhưng trải qua trận chiến này, nhân quả của ta đã được hóa giải, cũng không còn lý do gì để ở lại nữa.
- Thiên Tôn, ta có thể đi theo ngươi không? Tâm Định lưu luyến nhìn Đậu Hũ Thiên Tôn. Tuy chỉ mới quen biết được vài tháng, nhưng Tâm Định đã sớm coi Đậu Hũ Thiên Tôn như sư phụ của mình. Đậu Hũ Thiên Tôn lắc đầu: - Tiểu hòa thượng, ngươi trời sinh đã thông Phật, nếu đi theo ta, ngược lại sẽ làm lõ đổ tiền đồ của ngươi. Õ lại chùa Tây Thiên là lựa chọn tốt nhất cho ngươi.
- Ngươi hãy siêng năng tu luyện, chưa chắc đã không gặp lại ta. Nói xong, Đậu Hũ Thiên Tôn lại hóa thành những đốm sáng vàng, biến mất không thấy tam hơi.