Chương 1628: [ Quy tắc] vô hiệu (1)
Chương 1628: [ Quy tắc] vô hiệu (1)Chương 1628: [ Quy tắc] vô hiệu (1)
Chỉ là thân phận của Lục Dương có chút đặc thù, hắn có hai quốc tịch. Khi ở bên Bất Hủ tiên tử thì là người Đại Đậu, khi ở bên Đại sư tỷ thì là người Đại Hạ.
Lúc này, Lục Dương biến thành người khổng lồ, xoay người trồng cây, giống như đang tỉ mỉ chăm sóc cây cảnh vậy.
Hắn dùng một ngón tay chọc một cái lỗ nhỏ trên mặt đất, sau đó cẩn thận đặt cây con vào, lấp đất, tưới nước, toàn bộ quá trình đều phải khống chế lực đạo thật cẩn thận, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ uổng công.
- Khổng Tông chủ nói đúng, luyện tập nhiều còn hơn bất kỳ kỹ xảo nào. Lúc đầu, Lục Dương còn chưa khống chế được lực đạo, làm gãy không ít cây con, bây giờ chỉ cần hắn đủ tập trung thì cây con sẽ không sao.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hắn muốn đạt đến cảnh giới trồng cây một cách tùy tâm sở dục, lực đạo thu phóng tự nhiên. Mạnh Cảnh Chu cũng tiến bộ không kém Lục Dương, đều ở vào giai đoạn cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần lơ là một chút là sẽ thất bại. Trồng cây xong, hai người lại phải di chuyển núi non về vị trí cũ, đây cũng là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ.
Với thực lực của hai người, việc đẩy núi đi không thành vấn đề, nhưng làm như vậy sẽ gây ra tổn thương không thể phục hồi cho núi non, nên khi di chuyển núi, bọn họ cũng phải khống chế lực đạo thật tốt.
- Cuối cùng cũng xong, tiếp theo đi đâu đây? Lục Dương lau mồ hôi, thu hồi linh lực, thân thể từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng trổ về hình dáng ban đầu.
Mạnh Cảnh Chu trước tiên cởi quân áo cho pháp tướng, sau đó mới thu hồi pháp tướng, cất quân áo đi.
- Sao việc mặc quần áo, cởi quân áo cho pháp tướng lại phiền phức như vậy? Mạnh Cảnh Chu cảm thấy thật phiền toái.
Lục Dương thở dài: - Điều này chứng minh điều gì? Điều này chứng minh, đừng nhìn những tu sĩ thi triển Pháp Thiên Tượng Địa kia đánh nhau oai phong lẫm liệt, nhưng sau khi khôi phục nguyên dạng, bọn họ đều phải lén lút mặc quần áo vào đấy. Lúc này mới thấy được ưu điểm của Tụ Lý Càn Khôn, quần áo có thể tự động phóng to thu nhỏ.
- Điểm tiếp theo cách đây rất xa, ước chừng hai vạn dặm.
Đang nói chuyện, hai người bỗng cảm nhận được sóng linh lực mãnh liệt từ trên trời truyền đến. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là hai tên tu sĩ Hợp Thể kỳ đang giao đấu, không biết từ đầu bay tới đây, dừng lại ngay trên đầu bọn họ. Thanh thế của tu sĩ Hợp Thể kỳ vô cùng lớn, phàm nhân nhìn thấy còn tưởng rằng tận thế, sợ đến mức run rầy. Hai tên tu sĩ Hợp Thể kỳ này có tu vi rất cao, mỗi chiêu tung ra đều có thể xé rách không gian, đánh nát núi non, làm khô cạn hồ nước!
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên. Bọn họ vất vả lắm mới sắp xếp lại địa hình xong, hai người các ngươi lại muốn phá hỏng tất cả sao?!DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
- Lưu Thiên Dương, hôm nay chúng ta phải phần thắng bại!
- Diệp Chính, ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao?
Hai đại tu sĩ Hợp Thể kỳ giao chiến kịch liệt, không ai nhường ai, chiêu thức tàn nhẫn, dư ba chiến đấu tạo nên những gợn sóng không gian, lan rộng ra xunø quanh.
Hai người vừa đánh vừa bay, đến khi bay đến một vùng sơn thủy hữu tình thì đồng thời dừng lại, quyết định sẽ phân thắng bại tại đây. - Hai vị tiền bối xin dừng tay, chúng ta có thể đổi chỗ khác đánh nhau được không? Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vội vàng chạy ra ngăn cản.
Tu sĩ Hợp Thể kỳ vốn đã rất ít, hơn nữa Lục Dương lại là đồ đệ của Bất Ngữ đạo nhân, từ lâu đã quen biết hầu hết các vị tu sĩ Hợp Thể kỳ của Đại Hạ, hai người này cũng không ngoại lệ. Lưu Thiên Dương và Diệp Chính đều là tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, một người am hiểu pháp thuật hệ Thổ, một người am hiểu pháp thuật hệ Thủy.
Hai người bọn họ cũng nhận ra Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Lục Dương, đồ đệ của Bất Ngữ đạo nhân, và Mạnh Cảnh Chu, thiếu gia nhà họ Mạnh.
Mặc dù nhận ra thân phận của hai người, nhưng Lưu Thiên Dương và Diệp Chính vẫn không có ý định dừng tay. Bọn họ đang giao chiến kịch liệt, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị thua, ai dừng tay trước thì người đó thua. Hơn nữa, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu tuy nổi tiếng là thiên tài, nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu bối, dựa vào đâu mà nhúng tay vào chuyện của bọn họ?
- Địa Long Phiên Cổn... Lưu Thiên Dương quát khẽ một tiếng, một tay kết ấn, một tay vẽ phù, mặt đất rung chuyển dữ dội, nứt ra một khe nứt lớn, một con Địa Long từ dưới lòng đất chui lên.
Lục Dương trơ mắt nhìn địa hình mà bọn họ vất vả lắm mới sắp xếp xong bị phá hủy, Tam Muội Chân Hỏa và Kim Ô Chân Viêm dung hợp thành một ngọn lửa khủng khiếp, bay đến giữa Lưu Thiên Dương vả Diệp Chính rồi nổ tung. Pháp thuật đang thi triển đỡ dang, con Địa Long mới chỉ ló đầu ra đã bị đánh tan.
Lưu Thiên Dương và Diệp Chính đang đánh nhau hãng say đột nhiên bị ngọn lửa khủng bố kia cắt ngang, sắc mặt lập tức trỗ nên u ám. - Lục Dương, ta nhận ra ngươi, đồ đệ của lão tặc Bất Ngữ. Ngươi mổ miệng can ngăn trưởng bối đánh nhau, nể mặt Vấn Đạo tông, ta không so đo với ngươi. Nhưng ngươi dám ra tay, vậy thì chuyện này không đơn giản như vậy đầu!
- Văn bối không có ý định nhúng tay vào chuyện của hai vị tiền bối. Hai vị tiền bối có thể đến vũ trụ đánh nhau được không?
- Nhiều chuyện! Lưu Thiên Dương nhướng mày, hắn dựa vào cái øì mà phải nghe lời tên tiểu bối Lục Dương này?
Tuy rằng trong bình thư thổi phồng Lục Dương lên tận trời, nhưng Lưu Thiên Dương biết, bình thư là do lão tặc Bất Ngữ kia viết ra, lời lão ta nói không thể tin được. Hơn nữa, Lục Dương là đồ đệ của lão ta, chắc chắn là được tâng bốc lên rồi, Lục Dương có thể có chút bản lĩnh, nhưng tuyệt đối không thể nào mạnh như trong bình thư, càng không thể nào mạnh hơn hắn!