Chương 1635: Tuế Nguyệt Tiên Tiên Khí
Chương 1635: Tuế Nguyệt Tiên Tiên KhíChương 1635: Tuế Nguyệt Tiên Tiên Khí
- Điều này chứng tỏ Phương sư huynh phúc duyên thâm hậu.
Lục Dương rất biết điều, lập tức tiến lên chúc mừng, vẻ mặt còn vui mừng hơn cả lúc bản thân hắn tập hợp đủ bản đồ.
- Trần Á Trùng tốn công mấy trăm năm trời mà vẫn không tìm được hai mảnh bản đồ còn lại, Phương sư huynh chỉ dạo chơi một vòng đã gom góp đủ bộ, điều này nói lên điều gì? Điều này nói lên tấm bản đồ này vốn là có duyên với huynh! - Đúng đúng đúng, đây chính là đại cát đại lợi! Mạnh Cảnh Chu cũng chạy đến chúc mừng. Hai người rất biết cách ăn nói, ngươi một cầu ta một câu, tâng bốc Phương Tãn lên tận trời xanh.
Ba mảnh ngọc giản hợp lại một chỗ, hiển lộ ra hình dáng thật sự của tấm bản đồ.
Trên bản đồ là một dãy núi có tên là Thanh Liên sơn mạch, ở giữa dãy núi được khoanh tròn, hẳn là nơi đó có bảo vật øì đó.
- Thanh Liên sơn mạch? Ở đâu vậy? Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ngơ ngắc nhìn nhau. Bọn họ vốn không rành về tên gọi của các dãy núi, đây là nơi nào ở Đại Hạ chứ?
- Thanh Liên sơn mạch... Phương Tẵn nhíu mày, hắn mơ hồ có chút ấn tượng với cái tên này.
- Nếu ta nhớ không lâm, Thanh Liên sơn mạch là tên gọi vào thời Đại Càn. - Đến thời Đại Ngu, nó được gọi là Giang Bắc đồi núi.
- Còn thời Đại Hạ, nó được gọi là Thiên Hà Bình Nguyên.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lộ vẻ kinh ngạc, đây đâu chỉ là thay đổi tên gọi đơn thuần!
- Rất bình thường, các ngươi thử nghĩ xem, thời Đại Càn, Đại Ngu, tu sĩ cũng không ít, đánh nhau lại càng không có quy tắc, địa hình thay đổi là chuyện thường tình.
Phương Tãn giải thích.
Ba mươi vạn năm trôi qua, dưới sự tác động của con người, biển xanh hóa nương dâu, bản đồ thời đó sao có thể giống với hiện tại được.
Phương Tẵn rất am hiểu về địa hình cổ, từ thời Đại Càn đến Đại Hạ, sự thay đổi địa hình hắn đều ghi nhớ rõ ràng.
Tấm địa hình cổ này vào tay người khác chỉ là vật vô dụng, chỉ có vào tay Phương Tẵn mới phát huy được tác dụng.
- Đi, chúng ta đến Thiên Hà Bình Nguyên xem thử. Cầm trong tay tấm địa hình cổ, Phương Tẵn cũng cảm thấy hứng thú bừng bừng.
Bản thân hắn có thể tình cờ tập hợp đủ tấm địa hình cổ này, nói không chừng đúng như lời Lục sư đệ nói, bảo vật này có duyên với hắn.
Thiên Hà Bình Nguyên là vùng đất trù phú, dê bò khắp nơi. Khi ba người đáp xuống còn giật mình bởi một đàn dê đang gặm cỏ, dê con chạy tán loạn, để lại đầy phân dê trên mặt đất.
Có một chú dê con không sợ người, be be chạy đến chỗ ba người, bị dê mẹ nhanh chóng túm lấy chạy mất.truyenggg.com- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Phương Tãn đối chiếu với tấm địa hình cổ, khoanh vùng một khu vực khá rộng: - Đại khái là ở khu VỰC này.
Hắn phóng thích thần thức, dò xét từng tấc đất, phát hiện ra điều bất thường dưới lòng đất.
- Hình như có một mật cảnh dưới lòng đất, chúng ta đào xuống xem thử.
- Cần øì phải đào? Cứ để lão Lục ăn đất là được rồi! Mạnh Cảnh Chu đề nghị. Lục Dương giơ chân muốn đạp, phân dê đầy đất, ăn cái gì chứt
Phương Tẵn và Lục Dương đồng thời thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, Mạnh Cảnh Chu cũng thi triển pháp tướng, ba người khổng lồ ngồi xổm trên mặt đất đào bới.
Đào sâu khoảng hai ngàn mét, ba người chạm trán một khối đá khổng lồ, như thể được gắn liên với không gian, cho dù đào hết đất xung quanh cũng không thể khiến nó rơi xuống. Ba người thử di chuyển tảng đá nhưng đều vô dụng.
Phương Tãn vận linh lực vào tay, đánh lên tảng đá, trên tảng đá hiện lên những hoa văn phức tạp, cổ xưa mà thần bí. Sau đó, tảng đá tỏa ra lực hút mạnh mẽ, hút cả ba người vào trong.
Khi ba người hồi phục tỉnh thần, trước mắt là một màu đen kịt.
- Nơi này hình như áp chế thần thức, không thể sử dụng thần thức được. Mạnh Cảnh Chu ngắng đầu, triệu hồi ra một ngọn lửa Thuần Dương chiếu sáng không gian.
- Là hang động?
Ba người phát hiện ra bọn họ đang ở trong một hang động trống rỗng, ẩm ướt, không có một chút gió nào, chứng tỏ hang động này hoàn toàn biệt lập với bên ngoài.
- Bên trong có bảo bối gì sao?
Phương Tẵn vừa định bước lên phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng Lục Dương.
- Phương sư huynh, đừng đI
Phương Tẵn dừng bước: - Sao vậy? - Phía trước huynh có cấm chế, đi lên phía trước sẽ kích hoạt cấm chế, cực kỷ nguy hiểm!
Lục Dương nghiêm túc nhắc nhở.
Phương Tãn giật mình, vội vàng thu chân lại, cúi người xuống quan sát, phát hiện phía trước quả nhiên có những phù văn kỳ lạ, nhưng lại không hoàn chỉnh.
- Hang động này hình như được bố trí rất nhiều cấm chế, nhưng có người đã xông vào, phá hủy những phù văn này.
Lục Dương nói ra suy đoán của Bất Hủ tiên tử như thể là của mình.
Tuy những phù văn này đã bị phá hủy, nhưng vẫn ẩn chứa uy lực cực kỷ khủng bố, không phải thứ mà bọn họ có thể chạm vào.
- Cách bố trí cấm chế này, giống phong cách của Tuế Nguyệt Tiên.
Bất Hủ tiên tử vuốt cằm suy tư: - Bởi vì bản thể của hắn là cây, nên rất thích giấu đồ dưới lòng đất, muốn tìm được thật sự rất phiên phức.
- Tiểu Dương Tử, ngươi cứ đi thẳng về phía trước đi, đã có đồ ngốc giúp các ngươi thăm dò đường rồi. Cấm chế trên đường đều đã bị phá hủy, chỉ cần không chạm vào cấm chế thì sẽ không sao.
- Bảo bối ở cuối hang động chắc chắn là do Tuế Nguyệt Tiên để lại.
Lục Dương cẩn thận né tránh những cấm chế còn sót lại, dẫn Phương Tẵn và Mạnh Cảnh Chu ổi sâu vào trong hang động, cuối cùng tìm thấy một chiếc hộp kim loại to bằng nắm tay, được đặt trên một bệ đã cao.
Phương Tẵn ngưng tụ linh lực thành một bản tay khổng lồ, cách không câm lấy chiếc hộp kim loại. Chiếc hộp cầm trên tay nặng trịch.
- Đây là... tiên kim? Phương Tẵn kinh ngạc, nếu đây là tiên kim thì chiếc hộp này ít nhất cũng là tiên bảo do Bán Tiên luyện chế, thậm chí còn có khả năng là Tiên Khí do Tiên Nhân luyện chết
- Tiên tử, Tuế Nguyệt Tiên luyện chế chiếc hộp này để làm gì?