Chương 1634: Giải quyết tranh chấp (2)
Chương 1634: Giải quyết tranh chấp (2)Chương 1634: Giải quyết tranh chấp (2)
- Triệu Thiên Nhất? Vậy chúng ta đi tìm hắn ta đòi tiền.
Năm người hùng hùng hổ hổ tìm đến Triệu Thiên Nhất. Sự xuất hiện của bọn họ, đặc biệt là Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu khiến cho Triệu Thiên Nhất giật nảy mình.
Hai người này thường xuyên trừng øian diệt bạo trong Bình thư, khiến cho những kẻ xấu xa nghe đến tên đã sợ mất mật.
Sau khi biết được mục đích của bọn họ, Triệu Thiên Nhất mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là đến đòi nợ... Khoan đã, bị đòi nợ cũng không phải là chuyện øì tốt đẹp.
- Trần lão đệ, không phải ta không muốn trả linh thạch cho ngươi, mà là số linh thạch đó đã bị ta mang đi đầu tư hết rồi. Bây giờ ta phải dùng linh thạch để duy trì hoạt động của tông môn, ngươi cũng không thể nhìn Thiên Nhất môn của ta đóng cửa chứ? - Nếu ngươi không gấp, vậy thì chờ thêm một thời gian nữa, khi nào linh thạch thu hồi, ta sẽ chia cho ngươi hai thành lợi nhuận.
Trần Á Trùng ngắt lời Triệu Thiên Nhất: - Chờ chút, lúc trước ngươi nói với ta là ba thành lợi nhuận mà?
Triệu Thiên Nhất ý thức được mình lỡ lời, cười gượng øao nói: - Không phải ta sợ nói ít lợi nhuận quá thì ngươi không chịu đầu tư sao? Dù sao đến lúc đó cũng có hai thành lợi nhuận, chẳng phải ngươi cũng có lời sao? Thấy Trần Á Trùng vẫn còn bực bội, Triệu Thiên Nhất vội vàng nói: - Đúng rồi, đúng rồi, ta có một chiếc hộp gỗ được mang về từ Cực Bắc chỉ địa, bên trong chắc chắn có đồ tốt, chỉ là thiếu mất chìa khóa, ta tặng cho ngươi để tạ lỗi. Trần Á Trùng liếc mắt nhìn, hắn ta muốn chiếc hộp gỗ rách nát này làm øì?
Lục Dương thấy vậy bèn đứng ra hòa giải: - Thôi thôi, Triệu đạo hữu cũng có ý tốt, Trần đạo hữu, ngươi đừng so đo nữa. Trần Á Trùng nể mặt Lục Dương, hừ lạnh hai tiếng, coi như bỏ qua chuyện này."d o c f ul l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
Triệu Thiên Nhất thấy vậy mừng rỡ, vội vàng đưa chiếc hộp gỗ cho Lục Dương.
- Ngươi đầu tư linh thạch cho ai?
- Đoàn Thanh Hà, tên nhóc đó rất giỏi kiếm tiền. Đoàn Thanh Hà cũng là một tu sĩ Hóa Thần kỳ của Vẫn Thiết Thành, tuy nhiên Trần Á Trùng không quen biết hắn ta, chỉ có Triệu Thiên Nhất là quen IDmEIE
Một nhóm người lại tiếp tục tìm đến Đoàn Thanh Hà.
Phản ứng của Đoàn Thanh Hà cũng giống hệt như Triệu Thiên Nhất, tưởng rằng mình gây ra tội lớn gì, vậy mà lại kinh động đến cả Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
- Thì ra là muốn đòi số linh thạch một trăm vạn kia của Triệu Thiên Nhất à? Sao lại gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn một thành lợi nhuận sao?
- Một thành? Ngươi nói với ta là hai thành lợi nhuận mài
Triệu Thiên Nhất kêu lên. Đoàn Thanh Hà gãi đâu: - Không phải ta sợ nói ít lợi nhuận quá thì ngươi không chịu đưa tiền sao? Dù sao đến lúc đó cũng có một thành lợi nhuận, chẳng phải là ngươi cũng có lời sao? - Vậy ngươi đâu tư số linh thạch đó cho ai2
Đoàn Thanh Hà chỉ vào Hạ Võ đang đứng ð phía sau: - Cho Hạ Võ đó. Hắn ta cho vay nặng lãi, lợi nhuận một năm là một thành rưỡi. Ta tính đến lúc tiền thu hồi, ta sẽ giữ lại nửa thành, chia cho ngươi một thành. Hạ Võ: -...
- Khoan đã, ta còn giữ giấy nợ.
Đoàn Thanh Hà vội vàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tấm da thú, trên đó ghi rõ ràng là hắn ta đã đưa linh thạch cho Hạ Võ, lợi nhuận một năm là một thành rưỡi.
- Dù sao một trăm vạn linh thạch cũng không phải là số lượng nhỏ, ta đã đặc biệt dùng da thú già mua từ Yêu vực để ghi nhớ. Phương Tãn đau đầu day trán: - Mọi người đừng nói nữa, để ta xem lại tình hình đã.
- Hạ Võ cho vay nặng lãi, lãi suất một năm là hai thành.
- Đoàn Thanh Hà vì muốn kiếm tiền, đã nói với Triệu Thiên Nhất rằng sẽ giúp hắn ta kiếm được hai thành lợi nhuận, nhưng trên thực tế chỉ có thể kiếm được một thành.
- Triệu Thiên Nhất nói với Trần Á Trùng rằng sẽ giúp hắn ta kiếm được ba thành lợi nhuận, nhưng trên thực tế chỉ có thể kiếm được hai thành.
- Trần Á Trùng vì muốn kiếm tiền, đã vay tiền của Hạ Võ với lãi suất hai thành.
Cuối cùng, Phương Tãn cũng không nhịn được nữa, tức giận đập bàn: - Mấy người các ngươi, trong miệng có thể nói một câu thật lòng được không?
Lục Dương thâm nghị, hình như trong này chỉ có Hạ Võ và Trần Á Trùng là thật lòng muốn đòi nợ, nhưng Phương sư huynh đang tức giận, nên hắn ta cũng không nói øì nữa. Mạnh Cảnh Chu nhanh chóng tính toán: - Vậy là Trần Á Trùng chỉ cần trả cho Hạ Võ nửa thành lợi nhuận, cũng chính là năm vạn linh thạch là được rồi! Phương Tãn lập tức lấy ra năm vạn linh thạch đưa cho Trần Á Trùng, coi như là tiền mua bản đồ, nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Mấy năm nay, Di Sơn Điền Hải tông đã làm rất nhiều chuyện lớn, ví dụ như Thanh Châu đại điển, Hán Thủy thành, Phương Tẵn cũng kiếm được không ít linh thạch, năm vạn linh thạch đối với hắn ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện đã giải quyết xong, Đoàn Thanh Hà thấy tấm giấy nợ da thú cũng vô dụng, bèn đưa cho Phương Tẫn, coi như là tiền bỏ vốn. Mọi chuyện kết thúc, Phương Tãn, Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu quay về Di Sơn Điền Hải tông. Phương Tẫn vừa khóc vừa cười, đây là chuyện gì chứ?
- Phương sư huynh, có đôi khi vận khí cũng có thể giải quyết vấn đề.
Lục Dương an ủi. Phương Tẵn nghĩ lại cũng thấy đúng, hơn nữa chuyến đi này cũng không phải không có thu hoạch. Hắn lấy miếng ngọc giản ra, coi như là thu được một tấm bản đồ cổ, không biết bao giờ mới có thể tìm được hai mảnh còn lại. Đúng lúc này, miếng ngọc giản, chiếc hộp gỗ và tấm da thú đột nhiên rung lên, dường như có cộng hưởng với nhau.
Chiếc hộp gỗ mở ra, bên trong là một miếng ngọc giản.
Tấm da thú tự động xé ra, một miếng ngọc giản bay ra ngoài.
Ba miếng ngọc giản ghép lại với nhau, tạo thành một tấm bản đồ hoàn chỉnh. Phương Tẫn: - ...
Chuyện gì vậy? Không phải nói Trân Á Trùng đã bỏ ra mấy trăm năm mà vẫn chưa thu thập đủ sao? Tại sao vận khí của hắn lại tốt như vậy?