Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 165 - Chương 165: Như Vậy Còn Muốn Được Thả Ra?

Chương 165: Như vậy còn muốn được thả ra? Chương 165: Như vậy còn muốn được thả ra?

Tứ trưởng lão có cách ăn mặc điển hình của nho tu, trường bào màu trắng không nhuốm bụi trần, cầm trong tay quạt giấy, đi trên đường bốn bề yên tĩnh, đối xử ôn hòa với mọi người, cách đối nhân xử thế chu toàn, đối xử với tất cả đệ tử đều như nhau:

- Ngươi cần phải cách lão Cửu xa một chút, may mắn hắn gần đây biến mất mới không có tai họa cho ngươi.

- Ngươi cần trân quý cơ hội học tập cùng Vân Chi, đi theo lão Cửu học tập là không có đường ra.

- Thánh Nhân nói phẩm hạnh của quân tử có năm, là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, lão Cửu là đều không dính dáng một cái nào, hãm hại lừa gạt việc ác bất tận, ta đều không biết rõ đi vào trong thiên lao thăm hắn mấy lần.

- Ngươi biết tuyệt học kiếm đạo của sư phụ ngươi là cái gì không?

Lục Dương đáp:

- Nghe đại sư tỷ nói qua, là một kiếm hóa vạn kiếm, sau khi toàn lực thi triển, một kiếm có thể diễn hóa ra ngàn vạn kiếm, như mây đen ép thành, phô thiên cái địa, bễ nghễ thiên hạ, sau khi chém giết địch nhân, vạn kiếm quay về thành một, một giọt máu không dính.

Lúc ấy Lục Dương nghe đại sư tỷ miêu tả, sinh lòng hướng tới, cảm thấy cái gọi là kiếm tu tiêu sái phiêu dật, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Tứ trưởng lão gật đầu:

- Đúng, một kiếm hóa vạn kiếm, lão Cửu thân là kiếm linh căn, đích đích xác xác là thiên tài kiếm đạo hiếm thấy, trong số kiếm tu hiện tại không có mấy người có thể đạt tới cảnh giới của hắn.

Lục Dương kỳ quái, hắn luôn cảm giác ngữ khí của Tứ trưởng lão có một loại hình dung... Nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy xấu hổ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép - cảm giác như thế này?

Đại khái là cảm giác như thế.

Nghe Tứ trưởng lão tiếp tục giảng nói:

- Có một lần lão Cửu thi triển kiếm pháp, một kiếm diễn hóa ra vạn kiếm, lấy vạn kiếm diễn hóa ra bán cho thương hội Lạc Địa Kim Tiền, chờ sau khi cầm tới tiền lại thi triển Vạn Kiếm Quy Nhất, nếu không phải ta ra mặt nói chuyện với người ta, lắng lại lửa giận của người phụ trách thương hội, hiện tại sư phụ ngươi đều đang bị giam giữ trong lao.

Lục Dương: - ...

Sư phụ lão nhân gia hắn hiện tại xác thực đang bị giam giữ ở trong lao, cũng coi như ác hữu ác báo.

- Còn có, ngươi có nghe nói qua « Lớn Nhỏ Như Ý ( bản cục bộ) » bản pháp thuật này hay không?

- Mới nghe qua từ Tam trưởng lão nơi đó.

- Không được truyền bản pháp thuật này ra ngoài, hiện tại đệ tử trẻ tuổi đều không biết rõ bản pháp thuật này, nếu nói ở một trăm năm trước, đệ tử mới gia nhập vì muốn học bản pháp thuật này, đều tranh đoạt đến vỡ đầu để đi vào làm đệ tử của lão Cửu.

- Cũng may Vân Chi sư điệt biết đại cục, tiêu hủy bản chép tay của môn pháp thuật này, lúc đầu lưu ở trên Tàng Kinh các, lại thêm tận lực giấu diếm, hiện tại mới không có đệ tử la hét muốn học loại pháp thuật này.

Tứ trưởng lão bày ra một biểu lộ đau lòng nhức óc:

- Thời thế trở nên càng tồi tệ.

Lục Dương cảm thấy xấu hổ, thật ra hắn cũng muốn nói với Tứ trưởng lão rằng mình cũng muốn học môn pháp thuật này.

Thật xin lỗi, ta phản đối.

Ngữ khí của Tứ trưởng lão thoáng dịu đi một chút:

- Bất quá lão Cửu cũng có rất nhiều công tích, tối thiểu nhất là sau khi hắn lên làm tông chủ, chỉnh thể Vấn Đạo tông chúng ta mạnh hơn trước kia không ít, đương nhiên, đây cũng không phải là công lao của một mình hắn, tám người chúng ta cũng có công rất lớn.

Lục Dương không có kịp phản ứng Tứ trưởng lão là đang muốn khen sư phụ hay là khen chính hắn.

- Đúng rồi, ngươi làm sao đột nhiên quan tâm tới lão Cửu là hạng người gì?

Lục Dương cười ha hả:

- Không có gì không có gì, chính là từ khi bái nhập làm đệ tử của sư phụ đã lâu mà một mực chưa từng gặp qua ngài ấy, có chút hiếu kỳ.

- Hiếu kỳ là chuyện tốt, bất quá đừng dùng nó lên trên người lão Cửu, quá lãng phí.

Liên tiếp hỏi ba người, Lục Dương đại khái thăm dò sư phụ mình đến cùng là dạng người gì.

Đức hạnh như thế mà còn muốn được thả ra?

...

Thiên Sách tông, phía đông đại lục, chiếm diện tích to lớn, từ không trung nhìn lại, sẽ phát hiện Thiên Sách tông giống như là Bát Quái bàn móc ngược, là một kỳ cảnh.

Thiên Sách tông tĩnh mịch, người ở thưa thớt, giống như tông môn ẩn thế giấu ở núi sâu rừng già, yên tĩnh lại kinh khủng.

Bất quá, nguyên nhân chính yếu nhất để Thiên Sách tông an tĩnh là bọn hắn đã đưa gần hết đệ tử ra ngoài đi kiếm tiền trả nợ, dẫn đến tông môn lớn như vậy không có còn lại mấy người.

Giảm bớt chi tiêu, ‘Hồng Trần Luyện Tâm’, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.

Một tiếng hô hoán phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch trong Thiên Sách tông.

- Sư phụ, sư phụ, ta trở về!

Sau khi Lạc Bặc chạy vào tông môn, trực tiếp tìm tới sư phụ.

tông chủ Thiên Sách tông nghe được đệ tử la to, đi ra từ động phủ:

- Đồ nhi ngoan, ngươi làm sao hiện tại trở lại, chẳng lẽ ngươi suy nghĩ ra biện pháp trả hết nợ?

Lạc Bặc thở hồng hộc:

- Còn, còn chưa có, khi ta đi du lịch có xem bói cho người ta, gặp được một nhân vật phiền toái, muốn trở về nói một tiếng, để tông môn đề phòng nhiều hơn.

- Ngồi xuống từ từ nói.

Bình Luận (0)
Comment