Nữ tử như đi ra từ vùng sông nước Giang Nam, gương mặt mang theo một tia ửng đỏ, ôn tồn lễ độ, lúm đồng tiền như hoa, mặt mày đưa tình, dung nhan có thể xưng tuyệt thế, quần áo càng lớn mật, bại lộ gần hết, để tiểu nam sinh ngây thơ như Lục Dương nhìn đều cảm thấy đỏ mặt.
- Ha ha, đẹp không, đây là ta vẽ ra, muốn ta cũng vẽ một người cho ngươi hay không, ban đêm còn có thể bồi tiếp ngươi đi ngủ.
Quý Hồng Văn trêu chọc nói, Lục Dương nghe mà lắc đầu liên tục.
Hắn muốn bảo vệ tốt thận của mình.
Nữ tử tuyệt mỹ kéo cánh tay Quý Hồng Văn, ẩn ý đưa tình nhìn hắn.
Lục Dương không biết, người muốn học chiêu này của Quý Hồng Văn còn nhiều hơn gấp đôi người muốn học - Hám Thiên Lục Thức của tam trưởng lão.
Được Quý Hồng Văn dẫn đầu, Lục Dương đi vào chỗ sâu trong rừng trúc, chỗ sâu lại có một gian phòng riêng, bên trong phòng riêng có Tứ trưởng lão đang giảng bài, loại gỗ mục không điêu khắc được như Man Cốt cũng đang chăm chú nghe giảng bài cũng nhưng người qua đường không cần miêu tả quá sâu giáp ất bính đinh khác.
Tứ trưởng lão đang giảng giải về cổ văn: - .... Đàm tây nam nhi vọng, đấu chiết xà hành, minh diệt khả kiến. Kì ngạn thế khuyển nha soa hỗ chú, bất khả tri kì nguyên (*).... Trò Man Cốt, ngươi đến phiên dịch, ‘kì ngạn thế khuyển nha soa hỗ, bất khả tri kì nguyên’ là có ý gì?
(* Nhìn về phía Tây Nam của ao, thấy mấy con rắn đang giằng co và vặn vẹo, nhe ra răng nhanh dự tợn tựa như chó lớn, lại không biết vì lý do gì…)
Man Cốt cúi đầu chăm chú nghĩ nghĩ, dùng giọng khẳng định nói:
- Bên bờ có hai con chó đang cắn nhau, không biết rõ vì cái gì?
Tứ trưởng lão yên lặng thu về cổ thư, vén tay áo lên, lấy ra cây thước.
Đang lúc hắn muốn đánh mu bàn tay của Man Cốt thời, nhớ tới Thánh Nhân từng ân cần dạy bảo —— hữu giáo vô loại, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Hắn nhìn rõ Man Cốt đã khắc khổ học tập, là một hài tử rất tốt, lần này phiên dịch hẳn là một sự ngoài ý muốn, mình hỏi lại vấn đề đơn giản một chút, hắn đáp đúng cũng sẽ không cần đánh hắn, cũng coi như có cái bậc thang.
- Vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải trời sinh - những lời này là có ý gì?
Theo tư liệu lịch sử ghi chép, mười vạn năm trước khi Đại Ngu vương triều sụp đổ, vương công quý tộc Đại Ngu vương triều đứng ra, giơ cao cờ lớn, tái hiện thống nhất thiên hạ, khôi phục sự thống trị của Đại Ngu vương triều.
Mọi người rất tin tưởng lý thuyết về huyết mạch này, cho rằng huyết mạch của Đại Ngu vương triều trời sinh cao quý, lời nói của đám Vương công quý tộc lung lạc được rất nhiều người.
Nhưng tiên tổ Hạ Đế bị đám vương công quý tộc độc hại biết rõ bọn hắn đã mục nát từ bên trong gốc rễ, bọn hắn cao cao tại thượng, ham hưởng lạc, không biết dân gian khó khăn, không biết tu hành khó khăn, từng người từ nhỏ bị thiên tài địa bảo đổ vào, tu vi lên nhanh, bản thân mình cũng gần như trở thành thiên tài địa bảo, coi như loại người này có thể thành lập Đại Ngu vương triều mới, cũng sẽ rất nhanh mục nát.
Tiên tổ Hạ Đế mà một người sáng suốt, vung tay hô to, nói câu ‘Vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải trời sinh?’ Trở thành danh ngôn thiên cổ, lưu truyền vĩnh thế.
Ngay cả Man Cốt xuất thân từ Man tộc cũng nghe qua câu nói này, khâm phục rạp đầu xuống đất vì dũng khí của tiên tổ Hạ Đế.
- Ý của câu này nói là, vương hầu tướng lĩnh, các ngươi có gan không?
Cười vang.
Tứ trưởng lão không do dự nữa, cầm lấy cây thước vỗ lên mu bàn tay của Man Cốt, để Man Cốt đau đến nhe răng nhếch miệng.
Man Cốt sửng sốt không rõ ràng mình sai ở đâu, Hạ Đế tiên tổ khiêu khích ngay trước mặt đám vương công quý tộc, đây là dũng khí to lớn cỡ nào.
Chẳng lẽ câu nói này không phải ý đó?
Lục Dương đứng ở cửa ra vào yên lặng nghe giảng bài, thay Man Cốt mặc niệm ba giây đồng hồ.
Quý Hồng Văn nhìn thấy một màn này lắc đầu bật cười:
- Cũng không biết rõ Man Cốt sư đệ nghĩ thế nào, thân là người của Thượng Cổ Man tộc, đưa cho tuyệt học của Tam trưởng lão mà không học, trái lại bái vào làm đệ tử của sư tôn, một năm nay hắn cũng không ít lần bị đánh.
- Bất quá ta phát hiện hắn sau khi làm nhiệm vụ trở về, đầu óc linh hoạt hơn trước kia, ngươi biết tại sao không?
Lục Dương lắc đầu, hắn nào biết rõ.
- Đúng rồi, tay chân lưng của tứ trưởng lão giống như hàm ẩn một loại quy luật nào đó khi đánh mu bàn tay của Man Cốt, ta cảm giác bị sai sao?
Đối mặt ánh mắt hồ nghi của Quý sư huynh, Lục Dương tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
Quý sư huynh hơi có chút kinh ngạc nhìn Lục Dương:
- Ngươi không nhìn lầm, đây thật ra là một loại thủ đoạn kích thích huyết mạch, chỉ là quá thống khổ, có rất ít người có thể chịu được, sư tôn đang dùng loại phương thức này kích hoạt huyết mạch Thượng Cổ Man tộc của Man Cốt sư đệ. Đúng rồi, ngươi đừng nói chuyện này cho Man Cốt sư đệ.
Lục Dương gật đầu.
- Chờ sư tôn tan buổi dạy học, ngươi có thể tìm ngài.
Dứt lời, Quý sư huynh nắm tay nữ tử tuyệt mỹ rời đi.
Thời gian lên lớp luôn luôn dài đằng đẵng, Lục Dương đứng ở cửa ra vào nghe, Tứ trưởng lão giảng một khắc đồng hồ, Lục Dương xác thực cảm thấy như mấy canh giờ đã qua đi.
Cuối cùng, Tứ trưởng lão ra hiệu tan học, gặp Lục Dương đang muốn hỏi chuyện.
- Ngươi hỏi lão Cửu thất đức đến bốc khói, không làm chuyện tốt, một bụng ý nghĩ xấu là ai?
Lục Dương: - ...
Tạ ơn ngài, ta giống như đã biết rõ sư phụ là hạng người gì?