Hắn sáng tạo ‘Hám Thiên Lục Thức’ càng được tất cả thể tu truy cầu, hi vọng có tư cách học được một chút da lông, không biết có bao nhiêu người muốn báy Tam trưởng lão làm thầy mà không được.
Lục Dương còn đang muốn tìm kiếm mười đầu trâu nước mình đã từng triệu hoán ra trên đồng ruộng, kết quả phát hiện dáng dấp của trâu nước đều cũng một bộ dáng, phân biệt không được.
- Ngươi hỏi lão Cửu? Ha ha, vậy xem ngươi hỏi đúng người, lão Cửu là bị ta nhặt đưa lên núi, đổ phân, chùi nước tiểu, đều là một tay ta cho ăn lớn!
Tam trưởng lão bày ra vẻ gặp được ta xem như ngươi có phúc khí.
Mạnh Cảnh Chu ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở:
- Sư phụ, là nuôi lớn, không phải cho ăn lớn.
Tam trưởng lão không nhịn được khoát tay:
- Đều cùng một ý, đừng cả ngày nghiền ngẫm từng chữ một giống như lão tứ.
- Lão Cửu có tiếng thông minh, hắn là người học được pháp thuật Lớn Nhỏ Như Ý nhanh nhất trong chín người chúng ta.
- Lớn Nhỏ Như Ý không phải để thân thể biến lớn hoặc thu nhỏ à, lão Cửu nghĩ có thể sửa lại hay không, thay đổi tác dụng của Lớn Nhỏ Như Ý ở một vài bộ phận, không cần biến quá lớn, dài hơn một hai thốn là được, thuận tiện thi triển, mà pháp lực cần để duy trì cũng ít, cái thuật này phi thường được hoan nghênh giữa nam nữ, nam biến phía dưới, nữ biến phía trên.
- Lão Cửu dọc theo mạch suy nghĩ này mà nghiên cứu, ngươi khoan hãy nói, hắn thật nghiên cứu ra được.
Tam trưởng lão vỗ đùi, vỗ bàn tán dương về ý nghĩ thiên tài của Bất Ngữ đạo nhân.
- Về sau hắn viết ra một bản pháp thuật mới, gọi « Lớn Nhỏ Như Ý ( bản cục bộ) », ngay khi pháp thuật xuất thế liền được mọi người truy cầu, thời điểm kia để chúng ta kiếm lời không ít linh thạch, mấy người sư huynh đệ chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đều chọn tửu điểm cao quý nhất, linh thạch rơi trên mặt đất đều không muốn đi nhặt.
- Đáng tiếc sau này tiệc vui chóng tàn, Đại Hạ vương triều rất nhanh đưa ra pháp chỉ bảo dừng xuất hành bản pháp thuật này, cấm luôn buôn bán.
- Vì cái gì?
- Nói cái này thuộc về vật phẩm dâm uế.
Lục Dương: - ... Hình như người ta cũng không nói sai nha.
Nhìn ra được tam trưởng lão tán thưởng có thừa đối với Bất Ngữ đạo nhân, đại khái là tam trưởng lão thiếu khuyết cái gì, sẽ hâm mộ người khác khi có cái đó.
Từ biệt tam trưởng lão, Lục Dương lại đi tới Quân Tử phong.
Quân Tử phong là địa bàn của tứ trưởng lão, trong núi thanh nhã mát mẻ, quanh năm như mùa hè, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đình nghỉ mát cùng dòng suối, cây trúc xanh biếc thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là chỗ văn nhân mặc khách yêu thích lưu lại để lấy cảm hứng làm một bài thơ hay, coi như cây trúc đột nhiên mở miệng đọc hai câu Thánh Nhân Ngôn, Lục Dương đều không cảm giác kỳ quái.
Gặp đủ nhiều các loại đồ chơi cổ quái kỳ lạ trong Vấn Đạo Tông, tố chất trong lòng Lục Dương đã được rèn luyện đến tình trạng phi thường cường đại.
Lục Dương còn nhìn thấy có Thực Thiết Thú màu trắng đen lăn qua lăn lại trong núi, có sư huynh uống rượu ca vui, tay múa bút mực trong lồng ngực, vẩy mực thành tranh, lập tức tiến vào trong bức tranh, chơi trò chơi với người trong bức họa, tự tại không thôi.
Thực Thiết Thú còn ủi ủi Lục Dương, kém chút ủi Lục Dương ngã nhào, nó đang muốn chơi đùa với Lục Dương, Lục Dương hiện tại có chuyện trong người, nói hết lời với Thực Thiết Thú, Thực Thiết Thú mới thả hắn rời đi, trước khi đi còn đưa cho Lục Dương một nửa cây trúc mình mới gặm.
- Xin chào sư huynh, xin hỏi tứ trưởng lão ở đâu?
Lục Dương cầm một nửa cây trúc, đứng ở trước bức tranh cung kính hỏi, tạo nghệ họa đạo của vị sư huynh này cực cao, gần như đạt tới tình trạng dĩ giả loạn chân (giả tựa như thật), phi thường khủng bố.
Sư huynh họa đạo nghe được Lục Dương kêu gọi, duỗi ra một nữa thân thể từ trong bức tranh:
- Ngươi là ai?
- Tại hạ Lục Dương.
Sư huynh họa đạo nghe được tên của Lục Dương, bừng tỉnh đại ngộ:
- A, ta biết ngươi, Lục Dương mới tới, đệ tử của Vân Chi.
- ... Là đại sư tỷ thay sư thu đồ, ta là đệ tử của Bất Ngữ đạo nhân.
Lục Dương chăm chú uốn nắn sai lầm của sư huynh.
- Ta gọi Quý Hồng Văn, là người tiến vào Vấn Đạo tông cùng lúc với đại sư tỷ, là đại đệ tử của Tứ trưởng lão.
Vị sư huynh này không có vẻ kiêu ngạo gì, cũng không bởi vì Lục Dương tu vi thấp mà có ý kiến gì.
- Gặp qua Quý sư huynh.
Lục Dương kinh ngạc, nghĩ không ra Quý Hồng Văn là vào tông cùng lượt với đại sư tỷ.
Hắn chỉ biết rõ Đái Bất Phàm là vào tông cùng lượt với đại sư tỷ, tư lịch già nhất bên trong các đệ tử, tu vi thì so sánh với trưởng lão đều không kém bao nhiêu, trong việc xử lý chuyện để Đại trưởng lão rất yên tâm, uy vọng rất cao bên trong hàng đệ tử, nghĩ không ra hiện tại lại đụng phải một người.
Cứ thế mà suy ra, tu vi của vị Quý sư huynh này cũng sẽ không quá thấp.
Đi ra ngoài, một thành một quận đều không gặp được bất kỳ đại lão nào, vào Vấn Đạo tông thì có thể thấy được ở khắp nơi.
- Ngươi muốn gặp sư tôn? Đi thôi, sư tôn hắn hiện đang dạy bảo học sinh.
Cả người Quý Hồng Văn bay ra từ trong bức tranh, ngón tay câu một cái, trong bức tranh lại xuất hiện một người.
Bây giờ thì Lục Dương mới chú ý tới, trong bức tranh cũng không phải chỉ có một người Quý Hồng Văn, còn có một vị nữ tử tuyệt mỹ.