Vân Chi nói chuyện không có một tia khói lửa, nhưng khi Bất Ngữ đạo nhân nghe vào trong tai lại giống như là một ngọn núi lửa sắp phun trào, phi thường khủng bố.
Lừa gạt? trong lòng Lục Dương hơi động, chẳng lẽ những lời sư phụ vừa nói với mình đều là giả dối?
Thế chân tướng là cái gì?
Đại não Lục Dương cấp tốc vận chuyển, rất nhanh suy nghĩ đến một loại khả năng, mà khả năng cực lớn.
Sư phụ tẩu hỏa nhập ma, đại sư tỷ quân pháp bất vị thân, trấn áp sư phụ ở đây, cân nhắc tốt xấu không thể truyền ra ngoài, không có tuyên bố chuyện sư phụ tẩu hỏa nhập ma cho các trưởng lão.
Sư phụ thừa dịp đại sư tỷ không ở đây, truyền âm cho mình, dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt mình để bóc phù lục đi ra ngoài, làm hại thế gian?
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mắn đại sư tỷ về kịp.
Chỉ nghe đại sư tỷ tiếp tục nói:
- Người xem một vài tông chủ Tiên Môn khác, ai nấy đều đang khắc khổ tu luyện, người nhìn lại người xem, cả ngày du thủ du thực, khóa tu luyện ta an bài cho người mỗi ngày đấy, làm xong chưa? Cảnh giới đột phá chưa?
- Cái gì đều không hoàn thành, còn muốn ra ngoài chơi?
Bất Ngữ đạo nhân ấp úng, một câu đều nói không nên lời.
Lục Dương: - ...
Hắn quả thật suy nghĩ quá nhiều, Vấn Đạo tông làm sao có thể phát sinh chuyện máu chó như thế.
- Ài. Cũng không thể nói như vậy, tu tiên chú ý khổ nhàn kết hợp. Cái gọi là cực tĩnh là động, ngây ngốc quá lâu ở một chỗ, cũng nên ra ngoài đi dạo một chút.
- Tiểu Vân ngươi ngẫm lại xem, tu tiên không phải là vì trường sinh bất lão, tiêu dao tự tại à, nếu như cả ngày bế tử quan, ngồi xuống tu hành, chẳng phải tu tiên thành ngồi tù chịu tội, lẫn lộn đầu đuôi sao.
Bất Ngữ đạo nhân ngữ trọng tâm trường nói.
Làm khách quen ra vào thiên lao lâu dài, phương diện ngồi tù của hắn cũng được hưởng quyền lên tiếng mà những người khác không có.
- Còn nữa, đã nói tu tiên cũng chia làm hồng trần tu cùng tị thế tu hai loại phải không? Loại người như ta này chính là hồng trần tu điển hình, chỉ có trà trộn vào hồng trần, dạo chơi nhân gian, cảm ngộ Tiên đạo, mới có thể đột phá.
Lục Dương có nghe về lý thuyết pháp này, giống như vào tu sĩ triều làm quan của Đại Hạ vương triều, chính là hồng trần tu, tu sĩ giống như năm đại tiên môn thì thiên hướng về tị thế tu, bất quá có rất ít tị thế tu thuần túy giống như đại sư tỷ.
Mặc cho Bất Ngữ đạo nhân nói thiên hoa loạn trụy, Vân Chi cũng không thay đổi, ngay cả mí mắt đều không ngẩng một cái.
- Sư phụ, người trước đây dạy ta có nói với ta, có áp lực mới có động lực, tu hành loại chuyện này cần phải chịu khó, một ngày không kể ở chỗ sáng trưa tối, một năm không kễ Xuân Hạ Thu Đông.
Vân Chi xác thực làm như như Bất Ngữ đạo nhân dạy, từ sáng sớm đến tối đều tu hành, dị thường khắc khổ.
Vân Chi vốn là thiên tài vạn cổ hiếm thấy, lại thêm khắc khổ tu hành, tu vi một ngày ngàn dặm, khi tổ chức Tiên Môn đại hội, Vân Chi nhất kỵ tuyệt trần, đoạt được khôi thủ (hạng nhất).
Dựa theo lệ cũ, năm vị tông chủ Tiên Môn cho rằng có vài khôi thủ không đủ lịch duyệt, còn có tông chủ lo lắng khôi thủ sinh ra lòng kiêu ngạo, thế là đi xuống lôi đài chiến đấu cùng khôi thủ.
Sau đó năm vị tông chủ bị Vân Chi đánh cho hoa rơi nước chảy.
Chờ đến Tiên Môn đại hội lần tiếp theo, đệ tử các Tiên Môn ở trên lôi đài vất vả chiến đấu, Vân Chi thì ngồi ở vị trí của tông chủ, mà lại là chính giữa.
Trong lòng Bất Ngữ đạo nhân tự nhủ ta không phải muốn ngươi chịu khó tu luyện à, nâng cao tu vi, thay ta làm tông chủ, ta tiền chuồn đi chơi.
Đương nhiên, đánh chết Bất Ngữ đạo nhân cũng không thể nói ra câu nói này.
Trong lòng Vân Chi không sinh ra chút mâu thuẫn gì về tu hành, mà tương phản, nàng rất hưởng thụ quá trình tu hành, nàng cảm thấy thế giới yên tĩnh trước nay chưa từng có khi tu hành, mình giống như cùng thế giới hòa làm một thể, có thể rõ ràng cảm nhận được mình đang không ngừng mạnh lên.
Sau khi tu hành kết thúc, đầu não thanh tỉnh, thần thanh khí sảng, vui sướng không thôi?
- Thôi được, người đã nghĩ ra như vậy, người cứ đi ra...
Vân Chi bình thản nói, giọng điệu có chút thư giãn.
Bất Ngữ đạo nhân vui mừng, không uổng công ta hao hết miệng lưỡi, tiểu Vân rốt cục nguyện ý thả ta ra sao.
- Bằng chính bản lĩnh của người.
Sau khi Vân Chi nói xong nửa câu sau, quay người rời đi.
Bất Ngữ đạo nhân há to miệng, sửng sốt không biết nên nói cái gì, nếu hắn có thể bằng bản lĩnh ra ngoài, đã sớm đi ra.
- Lục Dương ngươi...
Bất Ngữ đạo nhân muốn gọi Lục Dương cầu tình cho mình, Lục Dương lộ ra một biểu lộ sư phụ ngươi tự cầu nhiều phúc, chạy nhanh đuổi theo đại sư tỷ.
Một bên là đại sư tỷ không gì làm không được, trấn áp Vấn Đạo tông, một bên là sư phụ bị trấn áp, quá dễ dàng lựa chọn đứng ở một bên nào.
- Tiểu đồ nhi ngươi đừng đi, chỉ cần ngươi bóc phù lục ra, ta truyền cho ngươi một kiếm hóa vạn kiếm, hơn vạn thanh kiếm nổi giữa không trung, mũi kiếm sáng loáng hướng xuống, trước khi chiến đấu thì khí thế trên đã có thể thắng ba phần!
- Có thể đánh bại đại sư tỷ không?