Lục Dương chạy nhanh trở về, làm kiếm tu, ai không muốn học một bản lĩnh kiếm pháp tuyệt trần lộ ra vẻ đẹp trai của mình.
Uy lực không quan trọng, quan trọng là đủ đẹp trai.
Bất Ngữ đạo nhân lắc đầu, Lục Dương thấy thế lại muốn đi.
Bất Ngữ đạo nhân tranh thủ thời gian nói:
- Ta còn có thể truyền thụ cho ngươi « Kiếm Đạo Chân Giải », có thể để ngươi có lý giải khắc sâu hơn về kiếm đạo, tu luyện kiếm đạo tới đỉnh phong, có thể nhất kiếm phá vạn pháp, không người dám đỡ ngươi một kiếm! Cùng giai vô địch.
- Có thể đánh bại đại sư tỷ không?
Bất Ngữ đạo nhân lắc đầu, Lục Dương thấy thế lại muốn đi.
Bất Ngữ đạo nhân lần nữa tranh thủ thời gian nói:
- Ta còn có thể truyền thụ cho ngươi « Tứ Tuyệt Kiếm Trận », kiếm trận vừa ra, Khí Trùng Đấu Ngưu, đoạn tuyệt sinh cơ, vạn vật khô bại, quét ngang hết thảy kẻ địch.
- Có thể đánh bại đại sư tỷ sao?
Bất Ngữ đạo nhân nổi giận quát:
- Nghịch đồ, nếu ta có thể đánh thắng được nàng, còn có thể bị nhốt ở nơi này sao?
Lục Dương cảm thấy sư phụ nói có lý, cho nên hắn lựa chọn đứng ở phía đại sư tỷ bên này.
...
- Đại sư tỷ, lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, ta còn phát hiện một vấn đề.
- Là cái gì?
- Ta phát hiện danh tiếng của năm đại tiên môn chúng ta quá thấp, rất nhiều người đều không biết rõ chuyện của chúng ta, khi gặp yêu tà, chỉ có thể dựa vào quan phủ, nếu như quan phủ mặc kệ, cũng chỉ có thể chờ đợi, không có một chút biện pháp.
Đại Hạ vương triều không đủ nhân thủ, trở ngại mặt mũi không tiện xin năm đại tiên môn giúp đỡ, quá trình này khiến cho người xui xẻo là bách tính.
Đây là vấn đề Lục Dương phát hiện khi ở Tùng Sơn, mặc dù toàn bộ hành trình đều là diễn kịch, nhưng chuyện hắn không biết rõ về Vấn Đạo tông lại không phải diễn.
Lúc ở quận Diên Giang, Lục Dương cũng tùy ý nghe qua, phát hiện sự hiểu biết của phàm nhân về tầng thứ trên cao phi thường có hạn, không biết rõ chuyện của năm đại tiên môn.
Vân Chi hơi kinh ngạc, nàng thật không có chú ý tới vấn đề này, hoặc là nói người trong năm đại tiên môn cũng không có phát hiện qua vấn đề này.
Nàng hàng năm đều tham gia hội nghị giữa các thủ lĩnh Tiên Môn, không thấy có người đề cập qua chuyện này.
- Đây thật sự là một vấn đề, biên soạn chuyện của Vấn Đạo tông thành sách, truyền bá vào dân gian?
Lục Dương đưa ra phương pháp của mình giống như hiến vật quý:
- Viết sách cố nhiên là một loại phương thức truyền bá cực tốt, theo như ta biết, có rất ít người trong dân gian biết chữ, không có bao nhiêu người mua được sách. Có lẽ tập hợp các chuyện về Vấn Đạo tông thành bình thư (*) cũng là phương pháp tốt.
(* Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ)
- Bình thư?
Vân Chi biết rất ít về mấy chuyện này, mà Bất Ngữ đạo nhân là chuyên gia ở phương diện này, dù sao cũng là người có thể quyên tặng « tướng thanh bách khoa toàn thư » cho Tàng Kinh các.
- Đúng, bình thư. Trước khi tiến vào Vấn Đạo tông, những tri thức về tu tiên của ta đều là lấy được từ tiên sinh thuyết thư (người kể chuyện).
- Trên thị trường hiện tại, nội dung bình thư cao thấp không đều, trước sau mâu thuẫn cực lớn, ghi chép về tu
- Chúng ta biên soạn chuyện của Vấn Đạo tông thành bình thư, nhất định sẽ rất được hoan nghênh!
Lục Dương nói đến chỗ kích động, nắm chặt nắm đấm.
- Chuyện Vấn Đạo tông cũng không nhiều quá lạ thường, có khả năng hấp dẫn người không?
Đại sư tỷ vẫn nghi hoặc về chuyện này.
Trong lòng Lục Dương tự nhủ, nếu như chuyện của Vấn Đạo tông chúng ta đều tính là không lạ kỳ, vậy Tu Tiên giới đã không hợp thói thường đến trình độ nào?
Đại sư tỷ ngươi một lòng tu tiên, biết rất ít về một vài vấn đề thường thức, đại khái không biết rõ danh tiếng của Vấn Đạo tông chúng ta ở ngoại giới.
Lục Dương cảm thấy lấy tu vi của đại sư tỷ, người Tiên Môn khác cũng sẽ không tự tìm không thoải mái, ngay trước mặt Vân Chi nói đầu não Vấn Đạo tông các ngươi có việc gì.
- Khẳng định không có vấn đề!
Lục Dương lời thề son sắt nói.
- Vấn Đạo tông có ai thích hợp biên soạn bình thư, tuyên truyền ra ngoài?
Vân Chi hơi nhíu mày, suy nghĩ vấn đề.
- Ta tiến cử một hiền tài, tất có thể đảm nhiệm việc này.
- Ai?
- Sư phụ.
…
Khi Bất Ngữ đạo nhân biết được mình có cơ hội được thả ra, hận không thể bái Lục Dương làm thầy sư, dọa Lục Dương vội vàng nói không được.
Lục Dương nói ra ý nghĩ của mình cho Bất Ngữ đạo nhân, Bất Ngữ đạo nhân cũng cảm thấy Lục Dương nói rất có lý.
- Xác thực, chúng ta không để ý đến tác dụng của sự tuyên truyền. Phàm nhân biết quá ít về tu tiên, về năm đại tiên môn, về các tông môn khác.
Bất Ngữ đạo nhân vuốt râu suy tư:
- Biên soạn bình thư có liên quan đến Vấn Đạo tông, đây thật là một việc cần kỹ thuật, ngươi trước để cho ta suy tư một phen.