- Học xong chưa?
Lục Dương chần chờ, pháp luôn đại sư tỷ dạy luôn thần bí khó lường, mấu chốt là nhìn ngộ tính của mình:
- Ta thử một chút.
Hắn tự sáng tạo « Minh Tâm Kiến Tính Quyết », có thể khám phá bản chất của sự vật, cũng có nguyên do là muốn học được pháp thuật đại sư tỷ dạy.
Là thời điểm biểu hiện ra uy lực của công pháp mình tự sáng tạo.
Lục Dương điều động pháp lực trong cơ thể, tập trung ở tâm, thận, bàng quang ba khu, bỗng nhiên phun một cái, phun nước bọt ra xa ba trượng.
- Tam Muội Chân Hỏa!
Lục Dương không tin tà, hô to một tiếng, nước bọt lại phun ra xa đến ba trượng.
- Phi!
- Phi!
Lục Dương không ngừng thi pháp, phun đến cuối cùng, miệng đắng lưỡi khô.
Tam Muội Chân Hỏa quả thật khó học.
Vân Chi gặp Lục Dương học vất vả, đưa cho hắn một cái hồ lô, Lục Dương uống một ngụm, cảm thấy hết sức ngọt, như là Quỳnh Tương Ngọc Lộ.
- Đây là nước gì, rất ngọt!
- Nước đường.
Lục Dương: - ...
Nước đường có thể không ngọt sao?
Lục Dương lấy tinh thần kiên nhẫn lặp đi lặp lại nếm thử, từ giữa trưa một mực luyện tập đến chạng vạng tối, rốt cục dần dần nắm giữ khiếu quyết.
- Lúc này nhất định có thể thành công, Tam Muội Chân Hỏa, ra!
Lục Dương dùng hết khí lực, điều động linh lực toàn thân, chu thiên lớn nhỏ,vận hành bỗng nhiên phun ra một cái, liệt hỏa hừng hực bị phun ra từ trong miệng hắn, thiêu đốt đại thụ, đại thụ phát ra tiếng vang lốp bốp.
- Thành công!
Lục Dương lộ ra ý cười, mình quả nhiên có thiên phú ở phương diện học tập pháp thuật, pháp thuật người ta tu luyện mấy tháng, mình chỉ cần mất một buổi trưa.
Vân Chi đúng ởột bên nhìn luôn cảm thấy ngọn lửa này không thích hợp, đi đến trước, không để ý nhiệt độ cao của hỏa diễm, cầm bốc lên một nắm, dùng đầu ngón tay nắn vuốt, lè lưỡi liếm một cái lên đầu ngón tay.
- Ngọt?
Vì sao hỏa diễm lại có hương vị?
- Ngươi lại thi triển một lần.
Lục Dương không rõ ràng cho lắm, lại lần nữa phun ra Chân Hỏa, Vân Chi lại nếm thử một miếng:
- Mặn?
- Một lần nữa.
Vân Chi lại nếm: - Cay
Vân Chi lặp đi lặp lại nếm thử, phát hiện uy lực hỏa diễm mà Lục Dương phun ra cực mạnh, nhưng hương vị rất đặc thù, không phải ngọt chính là mặn, hoặc chính là cay.
Lục Dương hào hứng chạy tới:
- Đại sư tỷ, ta học xong chưa?
Vân Chi một mặt quái dị nhìn Lục Dương:
- Học xong, nhưng ngươi học được là Tam Vị Chân Hỏa.
- Tam Vị Chân Hỏa?
- Tam Vị Chân Hỏa?
Lục Dương không nghĩ ra, trong lòng tự nhủ đại sư tỷ đến cả chữ ‘Muội’ và chữ ‘Vị’ hai chữ này cũng phân không rõ, hai chữ chỉ hơi giống, phát âm hoàn toàn khác biệt nha.
Nhưng lập tức Lục Dương lại nghĩ tới trình độ văn hóa của đại sư tỷ đại khái cao hơn mình.
Lục Dương cố giả bộ trấn định cười nói:
- Ha ha ha, đại sư tỷ ngươi thật biết nói đùa, ngươi dạy chính là Tam Muội Chân Hỏa, sao ta có thể học được Tam Vị Chân Hỏa chứ?
- Không thể nào, không thể nào.
Vân Chi không có giải thích, ra lệnh cho khôi lỗi, để nó lấy một khối thịt yêu thú từ trong phòng bếp.
Không biết Vân Chi sử thủ đoạn gì, để thịt yêu thú ngưng lại xoay tròn trên không trung:
- Dùng Chân Hỏa nướng.
Lục Dương miệng phun Chân Hỏa, đốt thịt yêu thú tư tư bốc dầu, rất nhanh mùi thơm tràn ra, thơm đến nổi Lục Dương nuốt nước miếng.
Mặc dù Chân Hỏa của Lục Dương không cường đại bằng như Vân Chi thi triển, nhưng hỏa lực cũng mạnh hơn hỏa diễm phổ thông rất nhiều, không mất thời gian bao lâu thì thịt yêu thú đã bị nướng xong.
- Chính ngươi nếm thử.
Vân Chi nói.
Lục Dương lấy chỉ làm kiếm, cắt đứt xuống một mảnh nhỏ để vào trong miệng, thế mà có thể thơm đến rụng răng.
Rõ ràng không có để chút gia vị nào vào trong miếng thịt yêu thú này, sau khi ăn vào lại cho Lục Dương một loại tươi ngon như có gia vị như thêm muối, bỏ đường, thả quả ớt – có cảm giác thơm hơn.
Thật sự là Tam Vị Chân Hỏa.
- Khẳng định là ở đâu đó xảy ra vấn đề.
Lục Dương nghiêm túc phân tích, hắn rõ ràng dựa theo phương pháp đại sư tỷ dạy từng bước một thi triển, lại có đại năng như đại sư tỷ tự mình làm mẫu, tuyệt không có khả năng phạm sai lầm.
- Để cho ta thử lại lần nữa, ta nhất định có thể thành công.
Vân Chi gật gật đầu:
- Ngươi có lòng tham này là tốt, vậy cơm tối hôm nay sẽ giao cho ngươi, cũng có thể củng cố sở học của ngươi hôm nay.
Dứt lời, Vân Chi xoay người quay về động phủ nhập định, yên lặng chờ đồ ăn của Lục Dương.
- Không phải, đợi lát nữa, ta không phải ý này...
Lục Dương cảm thấy đại sư tỷ hiểu lầm về quyết tâm của mình, thế nhưng lúc này đại sư tỷ đã đi xa, chỉ để lại khôi lỗi làm bạn Lục Dương.
Lục Dương thở dài, nói với khôi lỗi cùng đi phòng bếp.
Lục Dương lần đầu tiên đến phòng bếp của Thiên Môn phong, trước đó đều là khôi lỗi nấu cơm, Lục Dương chưa hề làm qua.
Mỗi ngày luyện công luyện đến tâm thần tiều tụy, nào có tinh lực nấu cơm?
Không hổ là phòng bếp chuyên môn của đại sư tỷ, đều lớn hơn sân vận động ở kiếp trước, nguyên liệu nấu ăn rực rỡ muôn màu chỉnh tề trên kệ, thi thể yêu thú cao mấy mét khắp nơi đều có thể thấy được, yêu thú uy phong lẫm liệt, có thể nghĩ khi còn sống là tồn tại cỡ nào cường đại.
Chỉ tiếc những yêu thú này khi còn sống không có mắt, ngang ngược khắp Trung Ương đại lục, bị đại sư tỷ gặp được, một kích giết chết, bọn chúng thậm chí đều chưa kịp phản ứng mình đã chết.