Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 172 - Chương 172: Không Làm Đồ Nướng Khuất Tài (2)

Chương 172: Không làm đồ nướng khuất tài (2) Chương 172: Không làm đồ nướng khuất tài (2)

Lục Dương có cơ sở nấu cơm nhất định, nhưng giới hạn này ở nguyên liệu nấu ăn phổ thông, bây giờ hắn không biết nguyên liệu nấu ăn nào hiện tại đang bày ở trước mặt mình.

- Phải làm gì? Đại sư tỷ thích ăn cái gì, giống như mỗi lần ăn cơm nàng đều là mỗi thứ ăn một chút, không thấy đặc biệt thích ăn món nào?

- Chủ nhân nhất thích ăn đồ nướng.

Âm thanh đột ngột truyền đến để Lục Dương giật mình.

Lục Dương quay đầu nhìn lại, lại là khôi lỗi đang nói chuyện.

Khôi lỗi bằng gỗ, hình tượng cùng loại với nữ tính, chỉ là không có điêu khắc khuôn mặt, khôi lỗi vẫn theo ở bên cạnh từ ngày đầu tiên Lục Dương tu luyện, Lục Dương không hề biết khôi lỗi biết nói chuyện?

- Ngươi nhìn ta làm gì?

Khôi lỗi lại lần nữa nói chuyện, để Lục Dương xác định mình không phải nghe nhầm.

- Ngươi biết nói chuyện? Làm sao trước đó không nghe ngươi nói

- Tại sao ta phải nói chuyện với đồ đần?

- Ngươi...

Lục Dương nghẹn lời, nếu không phải hắn đánh không lại, nói không chừng đã phá hủy khôi lỗi.

- Ngươi nói đại sư tỷ thích ăn đồ nướng? Làm sao ta chưa thấy nàng ăn qua?

Lục Dương hồ nghi nhìn khôi lỗi.

Hắn biết rõ có một môn pháp thuật gọi khôi lỗi thuật, biết rõ người tinh thông khôi lỗi thuật gọi là khôi lỗi sư, bên trong nhất phẩm môn phái còn có một tông môn đều được khôi lỗi sư tạo thành.

Nhưng hắn không biết cực hạn của khôi lỗi thuật ở nơi nào, lại có trí tuệ cao như vậy?

Quả thật không hổ là khôi lỗi của đại sư tỷ

- Chủ nhân không có thói quen tiết lộ sở thích của mình cho người ngoài.

Khôi lỗi vẫn dùng ngữ khí coi nhẹ Lục Dương trả lời.

- Có thấy Quỳ Ngưu bên tay phải, chặt chân trâu xuống, chủ nhân thích ăn bộ vị này nhất.

- Tin ngươi một lần.

Lục Dương cảm thấy khôi lỗi không có lý do gì đùa nghịch mình.

Hắn lấy ra Thanh Phong kiếm, chặt một kiếm lên đùi Quỳ Ngưu, bên ngoài thân Quỳ Ngưu sáng lên, trực tiếp bắ Lục Dương bay ra ngoài, Lục Dương ngã nhào vào bên trong đống bột mì, để một thân trắng như tuyết.

- Khụ, khụ, con trâu này khi còn sống là đẳng cấp gì?

Lục Dương cam đoan, đầu trâu này khi còn sống có tu vi tuyệt đối cao không hợp thói thường, để nó sau khi đã chết rồi mà mình đều không cách nào tổn thương mảy may.

Khôi lỗi không đáp, một quyền đánh nát hộ thể kim quang của Quỳ Ngưu:

- Thử lại lần nữa.

- Chém!

Lục Dương thi triển Trảm Tự quyết, mở ra một vết thương ngoài da.

Uy lực của Trảm Tự quyết kém hơn Phá Tự Quyết, chỗ tốt là diện tích che phủ rộng, có thể sử dụng nhiều lần.

- Chém!

- Chém!

Lục Dương một hơi thi triển ba lần Trảm Tự quyết, tiêu hao linh lực hầu như không còn, khôi lỗi còn cho hắn ăn Đại Hoàn đan.

- Chém!

- Chém!

- Chém!

Đại Hoàn đan.

Cứ như vậy, trải qua Chém Chém Chém lại dùng Đại Hoàn đan —— Trảm Trảm Trảm lại dùng Đại Hoàn đan lặp đi lặp lại, rốt cục cắt bỏ được khối lượng làm được một bữa cơm.

Vừa mới chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, Lục Dương đã mệt đến thở hồng hộc, ngã chổng vó nằm trên mặt đất, khôi lỗi tiếp tục cho ăn Đại Hoàn đan.

Lục Dương cảm thấy một màn này sao mà quen thuộc.

Nói mới thấy, Đại Hoàn đan xác thực có tác dụng, sau khi Lục Dương phục dụng khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ, tiếp tục nấu cơm.

- Dùng kiếm khí xoắn nát gân thịt.

Khôi lỗi ở một bên hướng dẫn.

Mũi kiếm của Thanh Phong kiếm đâm vào thịt Quỳ Ngưu, phóng thích kiếm khí, Lục Dương cảm thấy kiếm khí giống như đá chìm biển lớn, không nổi lên được nửa điểm bọt nước.

- Cố lên, cố lên. Ngươi là tuyệt nhất.

Khôi lỗi góp phần trợ uy cho Lục Dương, chỉ là ngữ khí có phần bình thản, Lục Dương hoàn toàn cảm giác không được chút cổ vũ nào.

Lục Dương cả giận nói:

- Có thể có chút tình cảm hay không!

Khôi lỗi biết nghe lời phải:

- Lục Dương, mặc dù ngươi tu vi rất thấp, học cái gì đều có thể học lệch, ngay cả ta đều đánh không lại, nhưng ngươi đã rất cố gắng, cố lên!

Trán Lục Dương nổi gân xanh, không ngừng tăng lớn công suất phóng thích kiếm khí, kiếm khí rốt cục thành công tiến vào thịt Quỳ Ngưu, từng chút xíu chặt đứt gân thịt.

Một quá trình trôi qua, Lục Dương mệt hoàn toàn không có tâm tình nói nhảm với khôi lỗi.

Đến thời điểm thịt nướng, Lục Dương một bên uống từng ngụm Đại Hoàn đan, một bên dùng Tam Vị Nhi Chân Hỏa nướng, mùi thơm của thịt rất nhanh bay ra phòng bếp.

- Thơm quá, đây là mùi vị gì?

Ba đại gia đi vào phòng bếp, tìm kiếm nơi mùi thơm phát ra, trông thấy Lục Dương đang nướng thịt.

- Ba đại gia, sao ngài lại tới đây?

Lục Dương kinh ngạc.

Ba đại gia cười ha hả lấy ra một bình đầy lá trà:

- Vừa hái xong Ngộ Đạo trà, định đưa tới cho Vân Chi, vừa vào cả đã ngửi được mùi thơm, đến nhìn xem ai đang nướng cái gì, nguyên lai là nướng thịt Quỳ Ngưu, lấy tu vi của tiểu tử ngươi, quả thật bỏ công không ít nhỉ?

Lục Dương ngượng ngùng cười hắc hắc.

- Đúng rồi, trước đó ngươi nghe ngóng về chuyện của lão Cửu, ngươi có phải biết lão Cửu đang ở đâu rồi hay không?

Lục Dương cảm thấy sư phụ sắp xuất quan, nói cho Ba đại gia cũng không có gì, thế là nói chuyện sư phụ đang bế quan ở trong rừng cây tùng.

Ba đại gia nghe nói xong, sáng mắt lên, ác nhân tự có ác nhân trị, lão Cửu trời đánh bị Vân Chi giam lại.

Hắn buông xuống Ngộ Đạo trà liền đi:

- Ta có việc, đi trước.

Còn không mau kể chuyện này cho các sư đệ, cùng một chỗ đến ‘thăm’ lão Cửu.

Bình Luận (0)
Comment