Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 186 - Chương 186: Đại Trưởng Lão (2)

Chương 186: Đại trưởng lão (2) Chương 186: Đại trưởng lão (2)

Chương 186: Đại trưởng lão (2)

Lục Dương đang suy nghĩ muốn đánh một bộ Tượng Hình Quyền đại sư tỷ hay không, triệu hoán đại sư tỷ hay là sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai, lại lần nữa đem truyền tống mình đến trên không vách núi.

Giọng nói của Đại trưởng lão đầy tang thương, bên trong ánh mắt tràn ngập mê mang, hắn nhìn về phía Lục Dương:

- Lục Dương? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Lục Dương giật mình, dựa theo suy đoán của hắn, Vấn Đạo tông có một Đại trưởng lão giả mạo, người ở trong quan tài trước mắt chính là Đại trưởng lão thật, mình chỉ gặp qua Đại trưởng lão giả, đối phương làm sao có thể nhận ra hắn?

- Đại trưởng lão, ngài nhận biết ta?

Lục Dương cẩn thận nghiêm túc hỏi.

Bên trong không gian tinh thần, Bất Hủ tiên tử bĩu môi, Lục Dương chưa từng cung kính đối với mình như vậy.

Mình là Tiên nhân, Lục Dương tiểu tử này không có một chút lòng kính sợ gì đối với mình.

Vấn đề Lục Dương hỏi ra để Đại trưởng lão cảm thấy kỳ quái hơn:

- Đương nhiên nhận biết, ngươi không phải đồ đệ của lão Cửu à, kiếm linh căn - Lục Dương sao? Trước đây khi ngươi tham gia khảo nghiệm nhập tông Vấn Đạo tông, ta còn thông qua thủy kính gặp ngươi.

- Ta ngược lại thật ra muốn hỏi ngươi một chút, ngươi không sao đâu chạy đến chỗ ta làm cái gì, quấy rầy ta đi ngủ.

- Ngủ, đi ngủ?

Đầu óc của Lục Dương không có quay lại, ai không sao đâu lại đi ngủ trong quan tài.

Đại trưởng lão ngáp một cái thật to, khóe mắt đều có nước mắt, xem ra đích thật là vừa tỉnh ngủ:

- Vừa mới xây dựng phần mộ quá mệt mỏi, híp mắt một lát, già, thật là đã già, trước kia ta căn bản sẽ không cảm thấy mệt mỏi như vậy, người không chịu nhận mình già không được, nói ra ta đã ba ngàn tuổi.

- Xây phần mộ?

Lục Dương trừng to mắt, hắn nghe nói tu sĩ có thể cảm giác đại nạn sắp tới, thế là sớm lập xuống di chúc, bàn giao hậu sự, kiến tạo phần mộ.

Lục Dương suy nghĩ về cống hiến của Đại trưởng lão dành cho Vấn Đạo tông, trong lòng rất khó chịu:

- Chẳng lẽ ngài lập tức liền muốn... Liền muốn...

Dù như thế nào Lục Dương đều không nói ra miệng được câu nói kế tiếp.

Đại trưởng lão gật đầu:

- Đúng vậy, nên nghĩ kỹ sau khi về hưu thì muốn làm gì. Đái Bất Phàm nói sau khi ta về hưu còn có thể sống thêm năm ngàn năm, nên tìm cho mình một vài chuyện cảm thấy hứng thú, ta nghĩ nghĩ cảm thấy xây phần mộ là lựa chọn rất tốt, dù sao thì sớm muộn gì cũng có thể dùng tới.

Lục Dương: - ...

Mới vừa rồi bị bầu không khí lây nhiễm, đại não hắn tạm thời chập mạch, hắn hiện tại mới nhớ, Hợp Thể kỳ ít nhất cũng có thể sống tám ngàn tuổi, tu vi cao sâu như Đại trưởng lão, sống khẳng định càng lâu.

Trả lại cảm động vừa rồi của ta đây.

- Ngài sớm như vậy đã xây xong phần mộ?

Trong lòng Lục Dương tự nhủ yêu thích của ngài quả thật rất độc đáo.

- Cái này có gì không thể, ta nghe nói có phàm nhân ở vài địa phương sẽ mượn một số tiền lớn từ tiền trang để mua nhà, dùng một đời vất vả để trả lại nợ nần.

- Phàm nhân có thể vì nhà ở mà vất vả cả đời, ta vất vả chuẩn bị phần mộ lúc tuổi già tự nhiên cũng không có vấn đề gì.

Lục Dương bị lý luận của Đại trưởng lão nói á khẩu không trả lời được.

- Ta cũng không phải chỉ kiến tạo một gian mộ huyệt này, địa phương khác còn có, đã xây xong, nơi này chỉ là hình thức ban đầu, ngay cả Cương Thi cũng không có chuẩn bị kỹ càng, lâm thời ném ra ngoài vài Bạch Mao Cương Thi duy trì bầu không khí.

- Đúng rồi, ta đặc biệt chọn một chỗ trên vách đá dựng đứng của Vấn Đạo tông chúng ta để kiến tạo phần mộ, ngươi làm thế nào đi tìm tới?

Lục Dương trầm mặc, hắn không muốn nhớ lại quá trình này.

Nguyên lai nơi này vẫn là Vấn Đạo tông, xem ra cự ly ca mình truyền tống không phải rất xa.

Bất Hủ tiên tử uể oải nói:

- Ngươi khẳng định truyền không xa, cự ly truyền tống cùng một nhịp thở với cảnh giới, ngươi mới đến Trúc Cơ kỳ, có thể chạy được bao xa, thật sự cho rằng ngươi có thể lên trời?

Đại trưởng lão không cách nào biết được Bất Hủ tiên tử tồn tại.

- Cho nên ngài thường xuyên không ở Nhiệm Vụ điện là bởi vì...

- Chuyện giao cho tiểu Đái, sớm hưởng thụ sinh hoạt sau khi về hưu.

Rất hợp lý.

Đại trưởng lão thấy Lục Dương không muốn nói tỉ mỉ về quá trình đến được phần mộ, hỏi:

- Cần ta đưa ngươi trở về không?

Lục Dương vội vàng gật đầu, cầu còn không được a.

Đại trưởng lão đi ra từ trong quan tài, điểm Lục Dương một cái, Lục Dương liền bị bọt khí to lớn bao phủ, Đại trưởng lão chắp tay bay ra mộ huyệt, Lục Dương bên trong bọt khí theo ở phía sau.

Đại trưởng lão lao nhanh như là một tia sấm sét, chỉ trong nháy mắt đã rời khỏi vách núi, Lục Dương lúc này mới biết rõ vì sao muốn khoác cho mình bọt khí, thân thể của hắn không thể thừa nhận tốc độ của Đại trưởng lão.

Rời đi vách núi, đập vào mi mắt là một mảnh thảo nguyên không có giới hạn, cỏ xanh như tấm đệm, trên thảo nguyên còn có đàn dê đang gặm ăn cỏ non cùng các loại yêu thú hoang mãng, yêu thú tán phát ra ba động kinh khủng khiến cho tim Lục Dương đập nhanh.

Bình Luận (0)
Comment