Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 190 - Chương 190: Ngự Kiếm Phi Hành (1)

Chương 190: Ngự kiếm phi hành (1) Chương 190: Ngự kiếm phi hành (1)

Lục Dương biết rõ hắn hiểu lầm, cười nói:

- Ngươi hiểu lầm, không phải luyện chế chuôi kiếm này, ta đang muốn dùng linh kiện nhỏ trang trí một chút trên bề ngoài chuôi kiếm này.

Lý Hạo Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cái này đơn giản:

- Có bản vẽ không?

- Có.

Lục Dương sớm có chuẩn bị, lấy ra bản vẽ dài rộng đều có bốn mét, thấy thế nào cũng không giống là ‘Linh kiện nhỏ’.

Lý Hạo Nhiên nhìn thấy nội dung trong bản vẽ, biểu lộ càng quái dị, luyện chế cũng không khó, nhưng vật liệu này nhìn thế nào đều không có chút liên quan đến mấy chữ vật phẩm trang sức.

Tối thiểu nhất là hắn chưa từng gặp qua vật phẩm trang sức có bộ dáng như thế.

- Ta gần đây chuẩn bị học tập phi kiếm thuật, kiếm tu mà, không dùng kiếm sao được, nhưng bay tới bay lui trên trời, ngay cả quy tắc giao thông cũng không có, rất nhiều nguy hiểm, vì cân nhắc an toàn, ta thiết kế bản vẽ này.

- Ta chuẩn bị ngồi ở một bên trong vỏ bọc bằng sắt thép, phi kiếm thì gắn ở phía dưới vỏ bọc sắt thép làm động lực vận chuyển khi thi triển phi kiếm thuật.

- Bên trong vỏ bọc sắt thép lắp đặt một cái ghế, dùng để ngồi, đúng rồi, lắp đặt hai hàng chỗ ngồi đi, chờ ta luyện thành phi kiếm thuật, còn có thể mang những người khác bay trên trời.

- Cái thứ này gọi là tay lái, có thể điều chỉnh phương hướng.

- Còn có cửa sổ, phàm nhân rất khó dùng hạt cát luyện chế ra pha lê, nhưng tu tiên giả chúng ta luyện chế pha lê cũng không có vấn đề lớn.

- Theo lý thuyết còn có đạp thắng, bất quá động lực của phi kiếm là ta, cũng không cần lắp đặt cái thắng, đến thời điểm đó dùng chân là được...

- Đúng rồi, vỏ bọc sắt này nhất định phải tiện lắp đặt tháo dỡ, nếu không thì rất không tiện khi chiến đấu.

Lục Dương nói rõ chi tiết về tác dụng của vật phẩm trang sức cùng yêu cầu luyện chế, Bất Hủ tiên tử và Lý Hạo Nhiên nhìn qua đều có loại cảm giác mở rộng tầm mắt.

- Không phải ta sợ độ cao, chỉ là một người bay trên trời quá cô độc, muốn kéo nhiều thêm mấy người.

Lục Dương lặp đi lặp lại cường điệu mình không sợ độ cao.

- Có thể luyện không?

Lý Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, tuy đồ vật liệu trên bản vẽ rất kỳ khôi, nhưng cũng không khó luyện chế, nhiều lắm chỉ là trước kia không có luyện qua, hơi ngượng tay, cần thử nhiều thêm mấy lần:

- Có thể.

- Vậy là tốt rồi, những thứ này là Huyền Lôi thiết, có thể làm nguyên liệu luyện chế.

- Còn có tấm mặt nạ này, ngươi thuận tiện cũng luyện chế một cái, để nó trở nên cứng một chút, đừng bị tuỳ tiện làm hỏng.

Lục Dương lấy ra mặt nạ đậu hũ, về sau đi ra ngoài phải có một thân phận giả.

- Giá cả, hai mươi điểm cống hiến như thế nào?

Lục Dương chủ động đưa ra giá cả.

Hai mươi điểm cống hiến, hai ngàn linh thạch, giá cả tuyệt đối không tính thấp.

Lý Hạo Nhiên tiếp nhận nhiệm vụ này.

Lục Dương ngây người trên Bách Luyện phong ba ngày, trong thời gian này, đều đang thảo luận cùng Lý Hạo Nhiên như thế nào luyện chế vật trang sức cho phi kiếm tốt hơn.

- Phải tận lực nhẹ, nếu không không bay lên được, hoặc là tốc độ bay quá chậm.

- Ngươi nói có cần lắp đặt một cái ghế dựa có thể tự động bắn ra hay không, khi vừa phát sinh nguy hiểm liền tự động bắn bay, thoát đi tìm đường sống?

- Gắn phi kiếm ở đỉnh đầu? Không được không được, ta thi triển là phi kiếm thuật đường đường chính chính, ngươi gặp qua nhà ai tu kiếm mà gác phi kiếm ở trên đỉnh đầu không?

Thời gian không phụ người có lòng, trải qua ba ngày cố gắng, rốt cục luyện tốt vật trang sức.

- Đặt tên gì?

Lý Hạo Nhiên đề nghị Lục Dương đặt cho cái tên.

- Hình dạng như xe ngựa, còn có thể bay trên trời, gọi xe bay như thế nào?

Lục Dương chọn một cái tên tương đối mộc mạc.

- Lục sư huynh, thử một chút?

Luyện thành vật trang sức, Lý Hạo Nhiên có loại cảm giác thỏa mãn, muốn nhìn Lục Dương như thế nào bay trên trời.

Lục Dương gật đầu, có chút kích động, hắn ngồi ở trong xe, hai tay cầm tay lái, nửa ngày không có động tác.

- Thế nào?

Lý Hạo Nhiên hỏi.

Lục Dương gãi đầu một cái:

- Ta chợt nhớ ra, ta còn chưa có học qua phi kiếm thuật.

Lý Hạo Nhiên: - ...

Ta hưng phấn luyện chế ra nửa ngày, luyện xong ngươi còn chưa học phi kiếm thuật?

- Đừng nóng vội đừng nóng vội, ta hiện học là được.

Lục Dương không chút hoang mang, bảo Bất Hủ tiên tử dạy mình phi kiếm thuật.

Phi kiếm thuật là pháp thuật bắt buộc của mỗi kiếm tu, tính phổ cập rất rộng, Bất Hủ tiên tử tự nhiên biết loại tiểu kỹ xảo cấp bậc nhập môn này.

Nói thật, Bất Hủ tiên tử không phải rất muốn dạy Lục Dương phi kiếm thuật, nếu học lệch, một thế anh danh của mình sẽ bụi về với bụi mà đất về với đất.

- Cái gọi là phi kiếm thuật, chính là lấy kiếm làm vật trung gian, gánh chịu thần thức, thần thức càng mạnh, độ phù hợp với kiếm càng cao, tốc độ phi kiếm phi hành sẽ càng nhanh...

Phương diện dạy người của Bất Hủ tiên tử mạnh hơn đại sư tỷ không chỉ một cấp độ, giảng giải nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, thông tục dễ nghe, không bao lâu Lục Dương đã học được phi kiếm thuật.

Thanh Phong kiếm nổi bồng bềnh giữa không trung, tới lui tự nhiên, Lục Dương cảm thấy coi như để một đầu voi lớn giẫm trên Thanh Phong kiếm, cũng có thể phi hành thông thuận.

Không thể tranh luận thiên phú trên kiếm đạo của Lục Dương.

Lục Dương có cảm ngộ rõ ràng, đại khái đây chính là tác dụng của kiếm linh căn, có thể bảo chứng học tập kiếm pháp, kiếm thuật sẽ không lệch lạc.

Phía dưới xe bay có một cái lỗ, Thanh Phong kiếm vừa hay có thể mắc ở nơi đó, sẽ không rơi xuống, dị thường vững chắc.

Bình Luận (0)
Comment