Lục Dương lại lần nữa lên xe, nắm chặt tay lái, vận chuyển phi kiếm thuật, xe bay thế mà thật bay lên khi được Thanh Phong kiếm lôi kéo.
Xe bay đầu tiên là chậm rãi lơ lửng, đây cũng không phải là Thanh Phong kiếm bay chậm, mà là Lục Dương còn chưa hoàn toàn thích ứng phương thức phi hành hoàn toàn mới này.
Đợi xe bay lơ lửng ở trên không, Lục Dương đã dần dần nắm giữ kỹ xảo phi hành, tốc độ phi hành càng lúc càng nhanh, bay múa lấy hình số 8, luyện tập đến cuối cùng, thậm chí có thể làm được chuyển biến góc nhọn, đơn giản không thể tưởng tượng nổi.
Có thể phách Trúc Cơ trung kỳ, các loại vấn đề như thiếu dưỡng khí, sức chịu nén không có thể hiện ra ở trên người Lục Dương.
- Ha ha, Lục Dương ta cũng có một ngày ngự kiếm phi hành!
Lục Dương cười ha ha, hắn biết rõ, bất kể khó khăn gì đều có biện pháp giải quyết.
Ai nói ta không dám bay trên trời?
Bất Hủ tiên tử cảm thấy cảm giác này còn rất tươi mới.
Bên trên Bách Luyện phong, vô số người ngẩng đầu nhìn Lục Dương ngự kiếm phi hành, trợn mắt hốc mồm.
Công cụ giao thông tiên tiến như xe bay cũng là công cụ giao thông vượt thời đại ở trong Bách Luyện phong - nơi luôn luôn có tư tưởng tiên tiến, tự xưng là dẫn dắt trào lưu của thời đại.
- Mau nhìn, đó là cái gì?!
Các sư đệ sư muội tiến vào cùng một đợt với Lục Dương kinh ngạc nhìn vỏ bọc sắt phi hành trên không trung.
- Ta ngày hôm qua khi thỉnh giáo vấn đề với Lý Hạo Nhiên sư huynh có gặp qua cái này, là pháp bảo luyện chế cho Lục sư huynh.
- Lục sư huynh? Chính là Lục Dương sư huynh tiến vào cùng một đợt với chúng ta, người mang kiếm linh căn, thành tích thứ nhất, thành công bái nhập vào môn hạ của tông chủ?
Có sư đệ trừng to mắt, mười phần tôn sùng Lục Dương.
Nếu như không có tiếp xúc trực tiếp với Lục Dương, đều sẽ bị thành tựu một đời của Lục Dương làm cho chấn kinh, cho rằng hắn là một vị sư huynh an toàn, trầm ổn, đáng tin.
Đương nhiên, người trực tiếp tiếp xúc Lục Dương trường kỳ cũng không có thay đổi ấn tượng ban đầu cũng có, tỉ như Man Cốt.
- Đúng, chính là hắn! Nghe Lý sư huynh nói, đây là phi kiếm thuật của Lục sư huynh.
- Thật là lợi hại, cái này hoàn toàn không giống phi kiếm thuật ta từng nhìn thấy, cho người ta một loại cảm giác an toàn không hiểu! Hoàn toàn không cần mua bảo hiểm.
Bên trong các loại bảo hiểm mà thương hội Lạc Địa Kim Tiền tuyên truyền, có một hạng mục bảo hiểm về phi hành, cụ thể có thể chia làm phi hành tổn thất, bên thứ ba trách nhiệm hiểm vân vân.
- Lục sư huynh rõ ràng có tuổi tác giống như chúng ta, cũng đã có thể sáng tạo ra phi kiếm thuật chỉ thuộc về mình, đây chính là chênh lệch.
- Đáng tiếc ta không phải kiếm tu, nếu không nói cái gì ta cũng muốn học tập loại phi kiếm thuật này.
Lục Dương bay trên trời cho thống khoái, lúc này mới hạ xuống, biểu lộ vẫn chưa thỏa mãn.
Sau khi xuống xe, Lục Dương phát hiện Lý Hạo Nhiên cung kính đứng ở một bên, Ngũ trưởng lão Chu Hâm chẳng biết lúc nào đã tới đây.
- Ngũ trưởng lão.
Lục Dương cung kính hành lễ.
- Ha ha, Lục Dương đúng không, ta đều nghe Hạo Nhiên nói qua hết quá trình, sáng ý của ngươi rất không tệ, ngày sau nói không chừng có thể trở thành một loại công cụ giao thông chủ lưu.
- Ngũ trưởng lão quá khen.
- Người quen thuộc ta đều biết rõ, ta không có thói quen khen người, vật liệu gọi là xe bay này có thể mang đến cho ngươi lợi ích không nhỏ.
- Lợi ích?
Lục Dương không hiểu.
Ngũ trưởng lão nghiêng đầu nói với Lý Hạo Nhiên:
- Vừa hay ngươi cũng xuất quan, ngươi cũng nên quen thuộc một nghiệp vụ chủ yếu của Bách Luyện phong chúng ta. Bách Luyện phong ta thường có vật liệu chưa hề xuất hiện qua ra lò, vì bảo hộ quyền phát minh, thu hoạch lợi ích, sẽ đúng giờ đi quan phủ nơi đó xin đăng ký độc quyền.
- Đan Đỉnh phong cũng đồng lý. Đây là điểm thu nhập chủ yếu của Bách Luyện phong và Đan Đỉnh phong.
- Vừa đúng lúc mấy ngày nữa mấy vị sư huynh của ngươi phải xuống núi đi đăng ký, ngươi chỉnh lý mạch suy nghĩ về phát minh của Lục Dương một chút, sau đó đi theo các sư huynh của ngươi cùng nhau tới đó.
Ngũ trưởng lão lại nói với Lục Dương:
- Thiên phú của ngươi không tệ, đầu óc lại linh quang, trời sinh thích hợp Vấn Đạo tông chúng ta, hảo hảo theo Vân Chi học tập, về sau Vấn Đạo tông là của các ngươi, bớt tiếp xúc lão hỗn đản lão Cửu kia.
Lục Dương rụt cổ một cái, theo lý thuyết Ngũ trưởng lão nhục mạ sư phụ, hắn làm đệ tử cần ra mặt lý luận một phen, nhưng hắn cảm thấy hiện tại học tập tinh thần lạc quan ‘Đánh không lại liền nhận sợ’ của Bất Hủ tiên tử cũng không tệ.
Bất Hủ tiên tử nhíu mày, nàng cảm thấy Lục Dương đang suy nghĩ đến một chuyện rất thất lễ, nhưng nàng không có chứng cứ.
- Sư phụ hắn hiện tại thế nào?
Ngũ trưởng lão cười lạnh một tiếng, không nói tiếng nào.
...
Thiên Môn phong, rừng cây tùng.
Phong ấn trước động phủ rốt cục bị bài trừ, từ Đại trưởng lão đến Bát trưởng lão đã sớm rời đi, chỉ để lại Bất Ngữ đạo nhân không muốn rời đi.
Bất Ngữ đạo nhân bị trói thành côn trùng, nhúc nhích ở trên mặt đất, trán dán giấy vàng, miệng còn bị người dùng bít tất ngăn chặn, phát ra từng tiếng ô ô.
Dây thừng chính là chí bảo nhất đẳng, Bất Ngữ đạo nhân không cách nào dùng man lực tránh thoát, giấy vàng có tác dụng Phong Ấn pháp lực, Bất Ngữ đạo nhân không cách nào thi pháp.
Về phần Bất Ngữ đạo nhân bao lâu có thể nhúc nhích ra, cần muốn nhìn tạo hóa của hắn.