Chương 197: Một đêm nguy hiểm
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu biết rõ, đừng nhìn Bất Ngữ đạo nhân thể hiện phóng khoáng, trận chiến này định sẵn không kết thúc đơn giản như vậy.
Thật ra biện pháp tốt nhất là Bất Ngữ đạo nhân mang hai người chạy khỏi nơi này, nhưng hắn lại không lựa chọn làm như thế, nói rõ hắn không có lòng tin bảo vệ hai người bọn họ trên tay Hợp Thể kỳ cổ đại đã thức tỉnh.
Lục Dương đánh một bộ đại sư tỷ Tượng Hình Quyền, ý đồ triệu hoán đại sư tỷ, Lục Dương phát hiện hắn không cách nào vận dụng linh lực, ngay cả biến thân cũng làm không được.
Lục thị Tượng Hình Quyền quả nhiên là pháp thuật.
Mạnh Cảnh Chu thử một chút trình độ hiện tại:
- Mặc dù không thể vận dụng pháp lực, nhưng cường độ nhục thân không có quá nhiều biến hóa.
Xem như một tin tức tốt.
- Bây giờ đã bao lâu rồi.
Lục Dương nhớ tới quy thắc thứ hai:.
【 Giờ Hợi đến giờ Thìn, đóng cửa nhà tranh và đóng cửa gian phòng khách sạn sẽ tuyệt đối an toàn, ngoài những nơi đó ra, đâu đâu cũng đều là nguy hiểm 】.
Giờ Hợi đến giờ Thìn là từ chín giờ tối đến chín giờ sáng.
- Lúc xuống xe là giờ Hợi, bây giờ trên đường không một bóng người, mọi người chắc chắn đều đã về nhà, chúng ta nhất định phải tìm nơi khác tá túc, hoặc là đi khách sạn.
Gần đây có mấy nhà tranh vẫn còn sáng đèn, Mạnh Cảnh Chu gõ cửa phòng một cái, lễ phép nói:
- Đồng hương, chúng ta là tu tiên giả mới tới nơi này, làm phiền mở cửa cho tá túc một đêm, chúng ta chắc chắn sẽ có hậu tạ, hoàng kim linh thạch ngươi thoải mái lựa chọn.
Mạnh Cảnh Chu liên tiếp thử mấy nhà, không có một nhà nào mở cửa.
Lục Dương ngăn cản hắn:.
- Đừng uổng phí sức lực, ngươi quên quy tắc thứ sáu là nghe được tiếng gõ cửa tuyệt đối không thể mở cửa sao? Bố Y trấn chắc chắn không chỉ có chúng ta, còn có bách tính bình thường, bọn họ cũng cần tuân thủ quy tắc.
【 Quy tắc thứ mười chín: bách tính tiểu trấn không thể để lộ chuyện liên quan đến tiểu trấn cho người ngoài biết. 】
Điều này nói rõ Bố Y trấn có dân bản địa.
Mạnh Cảnh Chu còn muốn nói điều gì đó, chỉ thấy Lục Dương thở dài một tiếng, ra hiệu yên lặng.
Cách đó không xa truyền đến âm thanh cộc cộc cộc, tiếng bước chân nặng nề, tiếng hô hấp dồn dập, nói rõ hình thể rất lớn, nghe tần suất tiếng bước chân giống như có bốn chân, thậm chí nhiều hơn, Lục Dương không biết rõ đây là quái vật gì.
Lục Dương thậm chí có thể nhìn thấy cái bóng của quái vật ở góc rẽ.
- Chạy!
Lục Dương thấp giọng nói, nhanh chóng chạy trốn cùng Mạnh Cảnh Chu.
Trước khi không biết rõ cảnh giới cùng năng lực của đối phương, không thể tùy tiện đối đầu với đối thủ loại này.
Hai người chạy theo hướng quái vật, quái vật không phát hiện bọn hắn, rất nhanh đã thoát khỏi quái vật.
Hai người ngừng chân, yên tĩnh nghe động tĩnh gần đó, xác nhận không có quái vật, mới cẩn thận nghiêm túc hành tẩu trên đường, tìm được một khách sạn.
Đèn đuốc khách sạn sáng trưng, bên trong có một tên mặc quần áo trắng đang uể oải tựa vào trên quầy, còn có hai thương gia đang đến mướn phòng.
- Có thể tìm được một khách sạn, mệt chết ta, chuẩn bị hai phòng chữ Thiên.
Du Thương lấy một thỏi bạc đập ở trên quầy.
Đồng bạn tranh thủ thời gian ngăn cản:
- Ngươi quên trên tờ giấy kia nói gì sao, không thể vào ở phòng chữ Thiên.
- Ngươi thật sự tin tờ giấy kia sao?.
- Thà rằng tin là có, không thể không tin được.
Đồng bạn cầm nén bạc lại, nhìn qua tờ giấy trắng kia, trong lòng hắn rất bất an, cảm thấy cái trấn nhỏ này rất cổ quái, sáng sớm ngày mai nhất định phải tranh thủ thời gian rời đi.
Hắn cười làm lành với người mặc quần áo máu trắng kia nói:.
- Làm phiền cho hai phòng chữ Địa.
Người mặc quần áo trắng nhận lấy bạc, không hề có ý định trả lại tiền dư, trực tiếp đưa cho đối phương ba chiếc chìa khóa:.
- Một nhóm người chỉ có thể thuê được một gian phòng, phòng chữ Địa có ba chiếc chìa khóa, đều cho các ngươi.
Du Thương nhíu mày, khách sạn này cũng quá lừa người rồi, một gian phòng chữ Địa thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ.
Lục Dương nhắc nhở hai người:
- Các ngươi nhất định phải tuân thủ quy tắc trên tờ giấy.
Đồng bạn Du Thương nhớ đến quy tắc không nên tùy tiện tin tưởng người xa lạ, làm sao hắn không rõ ý đồ của Lục Dương, mau mau rời khỏi.
Mạnh Cảnh Chu vừa định nói lấy một phòng chữa Địa, nhưng Lục Dương đã cầm giấy bút trên bàn, kéo Mạnh Cảnh Chu ra sau lưng.
Mạnh Cảnh Chu bừng tỉnh hiểu ra, nhớ tới quy tắc thứ mười lăm là 【 Trong khách sạn có vấn đề hỏi lão bản khách sạn, ngoài khách sạn có vấn đề hỏi lão bản tiệm thuốc, nhưng không thể nói chuyện cùng bọn họ 】
Trên giấy Lục Dương viết: - Ngươi là lão bản khách sạn này sao?
Lão bản viết: - Đúng vậy.
Lục Dương móc ra một thỏi bạc, viết: - Mở một gian phòng chữ Địa không có người chết từng ở.
Lão bản lấy ra ba chiếc chìa khóa, trên đó viết: - Phòng số bốn chữ Địa.
Hai người liếc nhau, đi đến lầu hai, bọn hắn để ý thấy ở lầu hai có tổng cộng mười gian phòng, trong đó có tám phòng có cửa màu đen, chỉ có cửa phòng chữ Địa số ba và số bốn là màu nâu.