Chương 198: Nguy cơ tứ phía (1)
Phòng chữ Địa thứ ba là của Du Thương, phòng chữ Địa số bốn là của bọn hắn.
Hai người đi vào, chờ đến khi ngồi vào trên giường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, phát hiện nhịp tim của mình đập rất nhanh.
- Trong nhà các ngươi không nói với ngươi chuyện này sao?.
Lục Dương hỏi.
- Hoàn toàn không có, ta còn không biết Hợp Thể kỳ có năng lục sửa chữa hiện thực, thiết lập quy tắc. Ta thấy mấy trưởng bối Hợp Thể kỳ nhà chúng ta, cả ngày nuôi chim làm vườn câu cá chửi đám nhóc con, hoàn toàn không giống người có năng lực đó.
Lục Dương rất tán thành, hắn cũng không nhìn ra chỗ cường đại của Trưởng lão Vấn Đạo Tông.
Nếu nói đại sư tỷ có loại năng lực này, hắn tin.
Ít nhất thì cũng phù hợp với khả năng.
Tiếng bước chân vang lên, nhịp chân rất nhẹ, hẳn là người.
Đối diện vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh ôn hòa, thái độ cung kính:
- Khách quan, đã ngủ chưa, lão bản không cẩn thận đưa ba chiếc chìa khóa cho các ngươi, ta không thể mở cửa, nơi này có cơm tối vừa làm, miễn phí, làm phiền ngài mở cửa ra, ta mang vào cho ngài.
Khách trong phòng số ba cũng không ngốc, biết rõ chuyện này không bình thường, cẩn thận làm theo quy tắc, không trả lời đối phương.
Đối phương thấy khách không mở cửa, tiếng gõ cửa càng ngày càng nặng, cạch cạch cạch vang đến cả lầu đều có thể nghe thấy.
- Khách quan, mở cửa.
- Mở cửa.
- Ta bảo các ngươi mở cửa các ngươi có nghe thấy không.
- Có tin ta đập cánh cửa này hay không.
Đối phương tháo bỏ ngụy trang, gõ mạnh cửa, cũng may chất lượng cửa không tệ, không bị đập mở ra.
Đối phương thấy Du Thương không mắc mưu, nên trở lại giọng nhẹ nhàng ban đầu:
- Vậy ta đặt đồ ăn ở cửa phòng.
Du Thương vẫn không trả lời.
Đối phương lặp lại chiêu cũ, gõ vang cửa phòng của hai người Lục Dương, đầu tiên là nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng không che giấu bản tính của mình.
Vẫn không mắc lừa như cũ.
Vẫn như cũ không người mắc lừa.
- Không đúng, tiếng bước chân này quá ngắn, căn bản không giống như đi xuống lầu hoặc đi đến lầu, hắn còn ở lầu hai.
Trong lòng Lục Dương sinh ra tia lạnh lẽo.
Trong đầu hắn tưởng tượng ra một cảnh tượng: Hai tay đối phương chống vách tường, trốn ở trên trần, chờ Du Thương giảm đề phòng, lén lút mở cửa lấy đồ ăn liền vọt xuống, nhào về phía đối phương….
Không biết Du Thương và Lục Dương có cùng một suy nghĩ, hay tính tình vốn cẩn thận, cũng không có ý mở cửa.
- Ngủ đi.
Mạnh Cảnh Chu ngáp một cái, trên quy tắc nói phải đi ngủ trước giờ Tý, cũng chính là trước mười một giờ đêm.
Từ trong ngăn tủ hắn lấy ra một bộ chăn mền, trải trên mặt đất, chủ động ngủ ở phía dưới.
Sau đó hắn thổi tắt ngọn nến, gian phòng trở nên đen như mực, ánh trăng mỏng manh bên ngoài xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu vào gian phòng.
Mạnh Cảnh Chu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trái tim đột nhiên ngừng lại.
Bóng người màu đen xuất hiện ở ngoài cửa sổ, lúc la lúc lắc, giống như là bám vào bệ cửa sổ, cố gắng đưa cổ lên nhìn.
Vấn đề đây là lầu hai, đối phương cao bao nhiêu?!
- Kiểm tra cửa sổ có thể đi vào hay không.
Lục Dương bỗng nhiên hô một tiếng, hắn nhớ đến quy tắc có nói không thể mở cửa sổ ra.
Sau khi đi vào, bọn hắn chỉ lo khóa cửa, quên mất chuyện cửa sổ, cửa sổ đã khóa then cài chưa vẫn không biết.
Động tác hai người cực nhanh, phát hiện cửa sổ quả nhiên vẫn chưa khóa, nhanh chóng nhân lúc đối phương chưa đẩy cửa sổ, tranh thủ thời gian khóa lại.
Nhìn thấy hình bóng đen thui của người bên ngoài cửa sổ, trái tim bọn họ phanh phanh phanh nhảy lên không ngừng.
Hai người bình yên vượt qua buổi tối kinh sợ đầu tiên.
…
Lúc hai người tỉnh lại, trời đã sáng lờ mờ, nhưng còn cách giờ Tỵ một khoảng.
- Ngày hôm qua thật sự làm ta sợ muốn chết.
Mạnh Cảnh Chu nhớ tới những gì đêm qua trả qua, lòng còn sợ hãi.
Biểu hiện của Lục Dương tương đối tỉnh táo:
- Trước tiên nên làm quen quy tắc ở nơi đây, làm quen với quy tắc sẽ không còn sợ hãi nữa.
Mạnh Cảnh Chu gật đầu.
Hai người kiểm tra đối chiếu hai mươi mốt quy tắc, bảo đảm không hề có sai lầm, lúc này mới yên tâm.
- Bây giờ đã bao lâu rồi?
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng chiêng gõ, ngời gõ mõ vừa gõ vừa cao giọng hô:.
- Giờ Tỵ đến.
Hai người tranh thủ thời gian xuống lầu.
Tại lầu một, hai tên Du Thương cầm yên ngựa nổi giận với lão bản:
- Ngày hôm qua chúng ta để ngựa ở chuồng ngựa hậu viện, sao hôm nay chỉ còn lại một bộ yên ngựa?
Lục Dương nhớ tới đầu quái vật hình thể to lớn đêm qua, nói không chừng chính là do nó ăn ngựa.
Đêm qua cũng không nghe được tiếng ngựa hí, nghĩ là con ngựa ngay cả cơ hôi phản kháng cũng không có, thật sự là quái vật đáng sợ.
Không xen vào chuyện của Du Thương nữa, hai người chạy ra khách sạn.
Bất Hủ tiên tử nhắc nhở:
- Hai tên Du Thương này sát khí rất nặng, có oan hồn quấn thân, không phải Du Thương đơn giản.
Lục Dương gật gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ.
Trên đường truyền đến từng đợt hương thơm, tiệm cơm mở cửa, điểm tâm nóng hôi hổi khiến mọi người phải thèm thuồng, nhưng quỷ dị chính là tiệm cơm trống không một bóng người, phía trước lồng hấp dựng một tấm bảng, viết: Bánh bao thịt.