Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 199 - Chương 199: Nguy Cơ Tứ Phía (2)

Chương 199: Nguy cơ tứ phía (2) Chương 199: Nguy cơ tứ phía (2)

Chương 199: Nguy cơ tứ phía (2)

Bách tính Bố Y trấn mặc áo vải đay thô, bọn họ đã quen với việc này, lấy bữa sáng rồi ngồi ăn, hoàn toàn không có ý chọn bánh bao thịt.

Hai người Lục Dương mỗi người cũng chọn ba cái bánh nướng, một bát sữa đậu nành, ăn cũng khá vừa miệng.

Lục Dương để ý thấy tốc độ ăn cơm của mọi người đều rất nhanh, có người vừa đi vừa ăn, vô cùng nóng ruột.

Đường phố bên cạnh truyền đến âm thanh rối loạn, một đám người vội vã bỏ trốn, người đang dùng cơm thấy thế cũng không để ý tới đồ ăn nữa mà trực tiếp chạy trốn.

- Chúng ta cũng chạy.

Lục Dương cầm lấy bánh nướng liền chạy.

Hai người chạy đến cuối đường khác, quay người nhìn vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Một đám người mặc quần áo màu đen đi tới, ước chừng có mấy chục người, bên hông cài một cây đao.

- Cái người kia, ngươi đứng lại.

Quần áo màu đen gọi một người đang chạy trốn lại, người kia vô thức quay đầu, đầu trực tiếp xoay ba trăm sáu mươi độ, đứt ra khỏi cổ.

Người mặc đồ đen thấy vậy cười ha hả, ngồi ở trước cửa tiệm cơm, mở lồng hấp ra, cầm lấy bánh bao thịt để ăn, ăn miệng đầy chảy mỡ.

Đầu mấy người vừa chết nâng lên, lại uốn éo trở về, khôi phục bình thường, giống như quên mất chuyện xảy ra vừa rồi, chậm rãi rời khỏi hiện trường.

- Là đám nha dịch của quan phủ, trên quy tắc nói chúng ta không thể ăn bánh bao thịt, bọn nha dịch có thể ăn, nghĩa là quy tắc đối phương cần tuân thủ không giống chúng ta.

Lục Dương thấp giọng phân tích nói.

- Bữa sáng có rất nhiều món, tất cả nha dịch đều chọn ăn bánh bao, nghĩa là bọn họ chỉ được ăn bánh bao.

- Còn có trên quy tắc nói không thể quay đầu, xem ra quay đầu sẽ bị vặn gãy dầu.

Hai người liếc nhau, quyết định rời đi, cố gắng rời xa chỗ đám nha dịch này.

- Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính gần, tập tướng xa...

Lúc đi ngang qua tư thục truyền đến tiếng đọc sách chầm chậm, âm thanh thành thục, giống như một đám người trưởng thành đọc diễn cảm « Tam Tự Kinh ».

Lục Dương lại nhớ đến quy tắc có ghi【 Tư thục đã hoang phế rất nhiều năm, tiểu trấn không có tiên sinh tư thục, bên trong tư thục chỉ truyền ra tiếng chó sủa, không truyền ra tiếng đọc sách 】.

Đây chắc chắn là chuyện vô lý.

Hai người bước nhanh rời đi, lại bị một người mặc quần áo màu xám ngăn ở trước mặt:

- Hai vị nhìn lạ mắt, không phải là từ nơi khác đến đấy chứ?.

【 Thứ chín: Mặc áo bào xám chính là tiên sinh tư thục, nếu như gặp phải tiên sinh tư thục, bất kể đối phương nói cái gì, đều phải làm bộ như không nghe thấy 】.

【 Thứ mười: Không được đối mặt với tiên sinh tư thục, nếu như đối mặt với tiên sinh tư thục, sẽ biến thành chó đen 】.

Hai người lập tức phản ứng, cúi đầu đi lên phía trước, không nhìn vào mắt tiên sinh tư thục, cũng không nghe tiên sinh tư thục nói cái gì.

Tiên sinh tư thục không buông tha, nói ở bên cạnh hai người:

- Ta thấy quần áo hai vị không tầm thường, chắc cũng có tu vi trong người, hẳn các ngươi cũng tin quy tắc trên tờ giấy trắng nhỉ?

- Quy tắc trên tờ giấy trắng không phải đều là thật, có một số phần đều là lừa người.

- Thật ra đạo nhân bố trí quy tắc nơi này không có ác ý, hắn chỉ muốn bảo vệ mình, lúc này mớ ra hạ sách như vậy. Đại nhân biết được hai vị đến, đặc biệt kêu ta đến trợ giúp các ngươi.

- Ta có biện pháp rời khỏi tiểu trấn, nhưng cái giá phải trả là các ngươi phải mất đi ký ức trong tiểu trấn.

- Chỉ cần các ngươi đọc diễn cảm Tam Tự Kinh trong tư thục ba ngày là có thể rời khỏi tiểu trấn! Ta không hề lừa các ngươi, các ngươi cũng nghe thấy âm thanh trong tư thục nhỉ, hôm qua đã có người dựa vào sự giúp đỡ của ta rời khỏi tiểu trấn.

Tiên sinh tư thục bỗng nhiên chạy đến trước mặt hai người, xoay người đối mặt với Lục Dương.

Lục Dương nhắm mắt lại đi lên phía trước, trước khi nhắm mắt, hắn nhìn thấy nửa phần dưới khuôn mặt của đối phương không hề có da, cơ thịt màu đỏ trần trụi, vô cùng đáng sợ.

Thấy hai người không quan tâm tới mình, tự mình cúi đầu, tiên sinh tư thục đành phải từ bỏ, đứng ở phía sau hô đến:

- Các ngươi chỉ có cơ hội lần này rời khỏi tiểu trấn, không nhận sự trợ giúp của ta chắc chắn sẽ hối hận.

Bất Hủ tiên tử ở bên trong không gian tinh thần nói:

- Lục Dương, đừng tin hắn, lời hắn nói chỉ có một phần là sự thật.

- Một phần?

Lục Dương hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng toàn bộ lời của đối phương nói đều là giả.

- Hắn quả thực có biện pháp giúp người ta rời khỏi tiểu trấn, nhưng không phải lấy dạng người, mà là dạng chó đen, tối hôm qua ta thấy hắn thả mấy con chó đen chạy ra.

- Trước khi hắn gặp các ngươi, có người cũng đối mặt với hắn, sau đó đầu người này đau nhức muốn nổ ra, con mắt tràn ngập tơ máu, cánh tay dần dần mọc ra lông màu đen, sau đó đi vào tư thục.

Lục Dương lạnh cả sống lưng, năng lực của tiên sinh tư thục cực kỳ khó giải quyết, không dễ dàng đối phó.

- Đi tiệm may.

Lục Dương nảy ra một ý nghĩ, cần tiến hành nghiệm chứng.

Bình Luận (0)
Comment