Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 205 - Chương 205: Không Có Biện Pháp Thông Quan?

Chương 205: Không có biện pháp thông quan? Chương 205: Không có biện pháp thông quan?

Ông chủ tiệm thuốc chậm rãi tiếp tục nói:

- Nơi đây từ được mấy vị đại tu sĩ Hợp Thể kỳ bố trí, chỉnh sửa quy tắc, trận pháp có cửa Sinh và cửa Tử, thiên đạo có để lại một chút hi vọng sống, vì vậy nơi đây chế định quy tắc tất nhiên có sinh lộ.

- Nhưng nhóm đại tu sĩ Hợp Thể kỳ không muốn cho người ta thật sự rời đi nên đưa ra một quy tắc bề ngoài nhìn qua rất tốt.

- Phù hợp với lợi ích, cũng tuân thủ nguyên tắc để lại một con đường sống.

Lục Dương cố nén xúc động mà chửi thề, tiếp tục viết: - Vậy làm thế nào mới có thể giết chết trưởng trấn?

Ông chủ tiệm thuốc nói:

- Giết không chết, trưởng trấn có thân Bất Hủ, các ngươi muốn giết chết hắn như thế nào?

Mạnh Cảnh Chu nắm chặt nắm đấm, trong lòng mắng quy tắc mà đám Hợp Thể kỳ kia định ra mấy lần.

Còn không bằng không bố trí hai mươi mốt quy tắc, kiểu bố trí này khác gì không bố trí?

Sắc mặt Lục Dương cũng khó coi, nhưng cũng còn khá tỉnh táo, biết rõ chửi bậy cũng không giải quyết được vấn đề, liền viết tiếp: - Trưởng trấn ở đâu?

Ông chủ tiệm thuốc cười khẽ:

- Chẳng lẽ các ngươi thật sự đang suy nghĩ cách giết trưởng trấn? Thật đáng tiếc, ta cũng không biết rõ vị trí của trưởng trấn, nhưng các ngươi có thể đi hỏi thử quan sai, dù sao bọn hắn cũng xem như là người gần với trưởng trấn nhất, về phần bọn hắn nói hay không, vậy ta mặc kệ.

Trước khi đi, ông chủ tiệm thuốc lại hô:

- Thấy các ngươi thật sự muổn rời đi nơi này, vậy ta nhắc nhở các ngươi một câu, trưởng trấn có thể biết rõ tất cả chuyện xảy ra trong tiểu trấn, đây là năng lực của hắn, các ngươi phải cẩn thận.

Mạnh Cảnh Chu vừa định lễ phép nói tạ ơn, nhớ tới không thể nói chuyện với ông chủ tiệm thuốc, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Lục Dương từ đầu đến cuối đều thờ ơ.

- Ngươi cảm thấy toàn bộ lời mà ông chủ tiệm thuốc này nói đều là lời nói thật sao?

Mạnh Cảnh Chu lặng lẽ hỏi.

Lục Dương không đáp, cách tiệm thuốc một đoạn, hắn mới cười lạnh nói:

- Quy tắc đã đề ra, lời hắn nói đương nhiên là thật, nhưng chưa chắc đã đứng ở phe chúng ta.

- Biết điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và ông chủ khách sạn là gì không?

- Cái gì?

- Ông chủ tiệm thuốc nghĩ trăm phương ngàn kế để chúng ta nói chuyện.

Mạnh Cảnh Chu giật mình, hiểu ra, lúc giao lưu với ông chủ khách sạn, hai bên đều dùng chữ, nhưng khi giao lưu với ông chủ tiệm thuốc, từ đầu đến cuối đều là bọn hắn viết chữ.

Ông chủ tiệm thuốc nói chuyện.

Một bên nói chuyện, một bên khác chỉ cần hơi chút không tập trung sẽ dùng âm thanh trả lời.

- Lão chết tiệt.

Mạnh Cảnh Chu thấp giọng mắng một tiếng, lại cảm thấy không đúng.

- Nếu hắn đã muốn hại chúng ta, vì sao lại còn nhắc nhở chúng ta trưởng trấn có thể biết rõ bất kỳ chuyện gì xảy ra trên tiển trấn.

Lục Dương không cần suy nghĩ, trực tiếp nói:

- Hắn thấy chúng ta nghĩ trăm phương ngàn kế rời đi nơi này, không ngăn cản được, liền nói cho chúng ta một tin tức quan trọng, để chúng ta biết rõ không cách nào chiến thắng trưởng trấn.

- Như vậy rất có thể sẽ tạo thành hai kết quả, hoặc là từ bỏ rời đi, hoặc là tự loạn trận trước, tự sụp đổ.

Mạnh Cảnh Chu sách một tiếng, cực kỳ cảm thấy khó giải quyết:

- Bây giờ phiền phức nhất chính là trưởng trấn có thể biết rõ chúng ta xảy ra chuyện gì, dù chúng ta nghĩ ra biện pháp rời đi, trưởng trấn cũng có thể ngăn cản chúng ta.

Làm sao có thể bí mật trốn đi ngay dưới mí mắt của trưởng trấn?

Lục Dương trầm tư một lát, bỗng nhiên linh quang lóe lên trong đầu, suy nghĩ biện pháp.

Hắn lấy giấy bút, trên giấy viết: - Chúng ta giao lưu bằng chữ viết, nói không chừng có thể giảm bớt sự chú ý của trưởng trấn đối với chúng ta.

Mạnh Cảnh Chu gật đầu.

Lục Dương tiếp tục viết: - Còn nhớ tông môn phát cho chúng ta ngọc bội không, mỗi một khối ngọc bội đều tượng trương cho thân phận, một khi ngọc bội vỡ vụn, tông môn sẽ chủ động phái người tới xem xét tình huống, ngọc bội quá cứng, chúng ta không cách nào bóp nát, nhưng có thể ném ngọc bội tới lối ra, gió lốc nơi đó sẽ xoắn nát ngọc bội.

Mạnh Cảnh Chu sáng mắt lên, trong lòng tính toán một chút, phát hiện đây quả nhiên là một biện pháp tốt.

Mạnh Cảnh Chu cũng viết: - Vậy chúng ta sẽ đối phó với trưởng trấn như thế nào?

Lục Dương viết: - Muốn làm rõ phương thức hành động của trưởng trấn, trước tiên ra tay từ chỗ nha dịch.

Hai người tô tô vẽ vẽ trên giấy, lập ra kế hoạch kỹ càng, sau đó đốt giấy không còn một mảnh, giả bộ như không hề có chuyện gì xảy ra.

Lục Dương đi lui đi tới liền đến gần tư thục, vẫn là tiếng đọc sách như trước đây, nhưng theo lời Bất Hủ tiên tử nói, đây thật ra là tiếng chó sủa, nhưng nhờ tác dụng của quy tắc mà biến thành tiếng đọc sách. Nếu có người kìm nén không được lòng hiếu kỳ, muốn tiến vào tư thục, vậy tiếng đọc sách liền sẽ biến thành tiếng chó sủa, sẽ có chuyện không ổn xảy ra.

Tiên sinh tư thục đi tới trước mặt Lục Dương, tiếp tục thuyết phục Lục Dương tiến vào tư thục, Lục Dương cúi đầu, mắt điếc tai ngơ.

Tiên sinh tư thục miệng lưỡi lưu loát, nói thao thao bất tuyệt:

- Vị bằng hữu này, chúng ta lại gặp mặt, ngươi một mình một người đến đây, xem ra đã tách cùng đồng bạn, điều này nói rõ trong lòng ngươi vẫn tin lời ta nói, ngươi không nên tin lời trên quy tắc, quy tắc chín thật một giả, ngươi không phân biệt được...

Bình Luận (0)
Comment