Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 204 - Chương 204: Tiệm Thuốc (2)

Chương 204: Tiệm thuốc (2) Chương 204: Tiệm thuốc (2)

Chương 204: Tiệm thuốc (2)

- May mắn ngươi sớm cởi đi, nếu không thì y phục màu trắng liền ô uế.

Mạnh Cảnh Chu duỗi lưng một cái:

- Rốt cục có thể yên ổn ngủ một giấc.

Lục Dương cũng đồng cảm, tối nay thu hoạch không nhỏ, mà lại không còn có tiếng gõ cửa đáng ghét.

Hai người lại soát người, tìm ra quy tắc của khách sạn từ trên người tiểu nhị cửa hàng, bất quá quy tắc khách sạn đã bị bọn hắn thăm dò, không có tác dụng gì.

- Quy tắc mà chúng ta nhìn qua sau một lần sẽ biến mất, nếu không phải trí nhớ của chúng ta tốt, đã sớm quên, bọn hắn còn có thể lưu lại quy tắc, cam đoan sẽ không nhớ lầm, xem ra đãi ngộ của những người như tiểu nhị cửa hàng hoàn toàn không giống chúng ta.

Ngày thứ ba, giờ Tỵ, tiếng người gõ mõ báo canh đánh thức hai người, hai người ngáp một cái, cảm thấy ngủ một giấc thật dễ chịu.

Lão bản khách sạn nghe được tiếng kêu cứu cùng các loại động tĩnh ồn ào từ tiểu nhị cửa hàng đêm qua, sáng sớm quyết định lên lầu nhìn tình huống của tiểu nhị cửa hàng.

Khi hắn nhìn thấy tử tướng thảm liệt của tiểu nhị cửa hàng, trầm mặc hồi lâu.

Hai người này thật là chính đạo?

Ngay thời điểm rời đi khách sạn, Lục Dương còn lưu lại một tờ giấy cho lão bản khách sạn: - Quần áo màu trắng hiệu quả không tệ, lại cho chúng ta mượn hai ngày.

Lục Dương không có chú ý chính là, ánh mắt lão bản khách sạn nhìn về phía hai người mang theo một tia hoảng sợ.

Mà giọng điệu trên tờ giấy này làm sao giống như ma tu bá đạo nợ tiền không trả kia.

- Đồ vật không tệ, mượn lão tử dùng, chơi chán sẽ trả lại cho ngươi, là cảm giác này.

- Ảo giác sao?

Hiển nhiên, lão bản khách sạn biết rất ít về Vấn Đạo tông.

Phần lớn nhận biết của những tu tiên giả ở tầng dưới chót như bọn hắn về Vấn Đạo tông - loại quái vật khổng lồ này đều bắt nguồn từ nghe đồn.

Mà đại đa số thời điểm, tin đồn là không thể tin.

Sau khi hai người rời đi khách sạn, tìm tới tiệm thuốc, bên trong tiệm thuốc có một tên học đồ mặc quần áo màu xám tro.

Học đồ tiệm thuốc thấy có khách đến, nhiệt tình chào đón:

- Hai vị khách quan, ngài cần gì không? Là nghe thấy chó sủa? Hay là gặp phải chó đen?

- Nghe thấy chó sủa, ta ở chỗ này đã có sẵn thuốc.

Học đồ tiệm thuốc bưng lên một nồi dược thủy ừng ực ừng ực sôi lên màu đỏ:

- Đây là dùng Chu Sa thảo mài thành phấn, trải qua mười giờ nấu chín, uống xong thuốc này, sẽ tạm thời buồn ngủ, chờ ngủ một giấc, ảnh hưởng của chó sủa sẽ biến mất.

- Nếu như gặp phải chó đen, vậy thì nhanh đi theo ta, nếu không chẳng mấy chốc các ngươi sẽ bị chó đen đồng hóa.

- Hậu viện tiệm thuốc một cái giếng nước, cần tự mình kéo nước lên, chỉ cần uống xong nước giếng do mình kéo lên, sẽ không bị chó đen đồng hóa.

Mạnh Cảnh Chu muốn nói mình cần gặp lão bản, bị Lục Dương ngăn lại.

Mạnh Cảnh Chu hiểu rõ ý của Lục Dương, không cần thiết giải thích cho học đồ tiệm thuốc, học đồ tiệm thuốc thuộc về người xa lạ, lời nói đại khái là giả.

Hai người bình chân như vại ngồi, mặc cho học đồ tiệm thuốc biểu hiện lo lắng như thế nào, suy nghĩ cho bọn hắn như thế nào, bọn hắn cũng không nói một lời.

Ước chừng qua nửa canh giờ, học đồ tiệm thuốc đi vào hậu viện, lão bản tiệm thuốc mặc quần áo màu trắng mới xuất hiện.

- Hai vị gặp khó khăn gì, hay là có vấn đề gì?

Lão bản tiệm thuốc là một vị lão giả, khuôn mặt hiền lành, rất dễ dàng sinh ra tín nhiệm, quan tâm hỏi han.

Hai người còn nhớ quy tắc, trên quy tắc nói không thể nói chuyện với lão bản tiệm thuốc.

Lục Dương đưa cho tiệm thuốc lão bản một tờ giấy: - Chúng ta nghe gặp chó sủa, nên xử lý như thế nào?

- Cần hai tiền Thông Minh thảo, dính vào nước bọt vò nát, dùng bã vụn ngăn chặn lỗ tai, chắn một khắc đồng hồ thì có thể tiêu trừ ảnh hưởng.

Lục Dương lại viết: - Lấy bốn tiền Thông Minh thảo, còn có, nếu như chúng ta gặp phải chó đen thì sao?

- Gặp phải chó đen thì phiền toái, người gặp phải chó đen sẽ kìm lòng không được phát ra tiếng chó sủa, một khi kêu thành tiếng, sẽ bị chó đen đồng hóa.

- Biện pháp cũng có, đó chính là dùng kim khâu khóa kín miệng, không thể lưu một tia khe hở, đợi qua nửa canh giờ, trong lúc đó không được phát ra bất kỳ âm thanh gì, sẽ không bị chó đen đồng hóa.

Lục Dương rất dụng tâm nghe, lại viết: - Như thế nào rời đi tiểu trấn?

- Rời đi tiểu trấn à, thế thì càng phiền toái, ta thậm chí cảm thấy là chuyện không thể nào.

- Tiểu trấn có một gian Tổ từ, bên trong Tổ từ có một tượng Phật để trần nửa thân che kín hai mắt, khiên tượng Phật ra Tổ từ, lại đánh nát, sẽ xuất hiện lối ra thông tới bên ngoài, lối ra có gió lớn cắt xương, cương phong tiến vào từ thất khiếu, từ thất khiếu rời đi, trong lúc một vào một ra, nhục thể sẽ tan rã, chỉ còn lại một bộ khung xương, thân tử đạo tiêu, ai cũng không cách nào chống cự.

- Đây là biện pháp duy nhất rời khỏi tiểu trấn.

Hai người bắt đầu lo lắng, loại quy tắc này rõ ràng không muốn để cho người rời đi.

Ngẫm lại đúng như thế, các Hợp Thể kỳ cổ đại trốn ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này lộ ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment