Chương 203: Tiệm thuốc (1)
- Không, không cần phải sợ, quy tắc thảo luận 【 Không thể tiến vào gian phòng chữ Thiên 】, bọn hắn vào không được, bọn hắn vào không được.
Tiểu nhị cửa hàng lặp đi lặp lại nhắc tới đối phương vào không được, trong lòng không chắc.
Phòng số hai chữ Thiên, phòng số ba chữ thiên đều bị Lục Dương đá văng, không có phát hiện tung tích của tiểu nhị cửa hàng.
- Thế chính là phòng số bốn chữ Thiên.
Lục Dương không cần suy nghĩ, trực tiếp đá văng, quả nhiên nhìn thấy tiểu nhị cửa hàng âm thầm cuộn thành một đoàn.
- Ngươi ra đây! Ta tha cho ngươi một mạng!
Mạnh Cảnh Chu hung lệ uy hiếp nói.
Tiểu nhị cửa hàng gặp Mạnh Cảnh Chu phô trương thanh thế, yên lòng, phát ra tiếng cười to:
- Ha ha, quả nhiên các ngươi cũng muốn tuân thủ quy tắc.
Gian phòng chữ Thiên chỉ có hắn có thể quyết định ai tiến đến ai không tiến vào, mà trong phòng chữ Thiên, hắn có ưu thế tuyệt đối, ai cũng không cách nào tổn thương hắn.
Đang lúc tiểu nhị cửa hàng suy nghĩ muốn kéo hai người này vào hay không, Lục Dương không chút hoang mang lấy ra một khối mộc bài từ phía sau lưng, tiểu nhị cửa hàng thấy thế, lộ ra vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Trên mộc bài viết: Phòng số bốn chữ Địa.
Lục Dương ngờ tới có thể sẽ gặp được loại tình huống này, nếm thử đổi số bảng phòng số ba chữ Địa thành bảng phòng số bốn chữ Địa, cửa đen của phòng số ba chữ Địa liền biến thành màu nâu, chứng minh nó trở thành - phòng số bốn chữ Địa.
Loại phương pháp này là có thể thực hiện.
Lục Dương đổi bảng phòng số bốn chữ Thiên thành phòng số bốn chữ Địa, bình chướng biến mất, có thể trực tiếp đi vào.
Một người rút kiếm, một người xách búa, trên mặt hai người mang theo mỉm cười kinh khủng.
Trong ánh mắt đầy hoảng sợ của tiểu nhị cửa hàng, hai người đi vào gian phòng, tri kỷ đóng cửa phòng lại.
Hiện tại nơi này là phòng số bốn chữ Địa, đối với bọn hắn mà nói là an toàn tuyệt đối.
Lục Dương một cước đạp lăn tiểu nhị cửa hàng, cắt đứt gân tay gân chân của đối phương, phòng ngừa chạy trốn.
Mạnh Cảnh Chu cho hắn hai cái tát, xem như thu lấy lợi tức trước đó hắn hù dọa người.
Tiếp đó hai người lại đổi quần áo màu trắng cho hắn.
- Nói, ngươi biết rõ cái gì?!
【 Quy tắc thứ mười bảy: Không nên tùy tiện tin tưởng người xa lạ, người mặc quần áo màu trắng nói đều là lời nói thật 】.
- Có mấy người trong khách sạn là mối nguy hiểm?
Lục Dương trước xác định nơi phát ra uy hiếp trong khách sạn, phải chăng chỉ có tiểu nhị cửa hàng một người.
Tiểu nhị cửa hàng mặc quần áo màu trắng run run rẩy rẩy vươn hai ngón tay:
- Hai, hai người.
- Ai!
- Hai người các ngươi.
Mạnh Cảnh Chu tiến lên đá cho một cước:
- Thành thật một chút.
Tiểu nhị cửa hàng rất bất đắc dĩ, hắn mặc quần áo màu trắng cũng không nói láo được, trong khách sạn chỉ có hai người các ngươi nguy hiểm nhất.
Lục Dương một lần nữa điều chỉnh vấn đề:
- Đối với người bình thường, có mấy người trong khách sạn là mối nguy hiểm?
- Ta một người.
Tiểu nhị cửa hàng thành thật trả lời.
- Ngươi và lão bản khách sạn thì ai mạnh hơn?
- Ta mạnh hơn, nhưng hai người chúng ta cần tuân thủ quy tắc khác biệt, hắn có thể trời sinh áp chế ta.
- Lực lượng trong gian phòng chữ Thiên của ngươi có giống với các địa phương khác không?
- Không giống, căn cứ vào quy tắc, trong gian phòng chữ Thiên của ta có lực lượng càng mạnh.
- Còn có những người khác giống ngươi, ở địa phương khác biệt sẽ có lực lượng khác biệt không?
- Có, tỉ như thứ ban ngày ở nhà tranh, bọn chúng ở nhà tranh rất mạnh, lại có thể tùy ý xuyên thẳng qua giữa nhà tranh, nhưng khi chúng nó rời khỏi nhà tranh, lực lượng sẽ trở nên không khác người bình thường, lại mất đi lực lượng xuyên thẳng qua, nhưng ta không biết rõ thứ kia cụ thể là cái gì.
- Còn gì nữa không, tỉ như quan sai mặc đồ đen cùng tiên sinh tư thục mặc áo xám, bọn hắn có lực lượng gì gia trì hay không?
- Không có, bất quá bọn hắn vốn là tu sĩ, lực lượng mạnh hơn so với người bình thường rất nhiều.
- Quan sai và tiên sinh tư thục có quan hệ thế nào?
- Ta đoán quan hệ giữa bọn hắn cũng không tốt, có khả năng tồn cạnh tranh. Tỉ như ta cùng quan sai, cần giết chết số lượng người nhất định mới có thể rời đi tiểu trấn. Tình huống cụ thể của tiên sinh tư thục bên kia thì ta không rõ ràng, bất quá yêu cầu đại khái là tương đồng.
- Biết rõ trấn trưởng ở nơi nào không?
- Nghe nói trấn trưởng đang ở trong phủ, ta chưa hề gặp qua hắn.
- Như thế nào giết chết trấn trưởng?
- Ta không biết.
- Lực lượng cùng năng lực của trấn trưởng là cái gì?
- Ta không biết.
- Tổ từ ở đâu?
- Vào ban ngày sẽ tìm không thấy Tổ từ, chỉ có đến giờ Hợi, tổ từ mới có thể xuất hiện.
Tiểu nhị cửa hàng hỏi gì đáp nấy, biểu hiện tương đối trung thực.
Nghe câu trả lời của Tiểu nhị cửa hàng, Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu trước đó cũng làm qua phỏng đoán, không kém nhiều với lời tiểu nhị cửa hàng nói.
Hai người không còn cái gì muốn hỏi, Lục Dương động thủ, cởi xuống quần áo màu trắng của tiểu nhị cửa hàng, lại ra một kiếm đâm xuyên thân thể của hắn, tiễn hắn quy thiên.
Thân là Đà chủ Ma giáo, làm việc há có đạo lý lưu lại người sống.