Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Lục Dương Đang Ở Vào Giai Đoạn Huyễn Tưởng

Chương 216: Lục Dương đang ở vào giai đoạn huyễn tưởng Chương 216: Lục Dương đang ở vào giai đoạn huyễn tưởng

- Chờ đồng bạn của chúng ta tóm lấy hai vãn bối kia làm con tin, ta cũng muốn xem xem ngươi có thể làm được gì, liều mạng không quan tâm đến mạng của vãn bối, muốn giết chết chúng ta, hay buông kiếm trong tay xuống ngoan ngoãn bị chúng ta giết chết?

Bất Ngữ đạo nhân cắn răng, dùng sức nắm chặt chuôi kiếm, nếu chuyện thật sự như đối phương nói, vậy hắn nhất định phải liều mạng không để ý đến Nguyên Hòa cảnh mà giết chết bốn người này trước khi chuyện xảy ra.

Lúc hai bên đang giằng co, bên ngoài Bố Y Trấn xuất hiện một truyền tống trận, bốn vị Hợp Thể kỳ đang muốn khiêu khích Bất Ngữ đạo nhân một phen, nói hai vãn bối ngươi đã bị chúng ta bắt, kết quả sắc mặt đại biến, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.

- Làm sao có thể? Có người lợi dụng quy tắc rời khỏi Bố Y trấn?

Có người rời khỏi Bố Y trấn, bọn hắn cũng phải nhận phản phệ.

Truyền tống trận biến mất, Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu thành công rời khỏi Bố Y trấn, Lục Dương mang theo đầu trưởng trấn, cười cười chào hỏi cùng người trên trời, ý khiêu khích không hề che giấu chút nào.

- Phốc ——

Bốn vị Hợp Thể kỳ lại lần nữa thổ huyết.

Bao gồm cả Bất Ngữ đạo nhân ở bên trong năm người, đều không ngờ rằng Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu có thể thành công rời đi tiểu trấn.

Không nói có một vị Hợp Thể kỳ áp trận tại Bố Y trấn, chỉ nói những quy tắc hoặc sáng hoặc tối bên trong tiểu trấn, cũng không phải người bình thường có thể hiểu rõ.

Có thể giữ lại mạng sống ở Bố Y trấn đã là việc khó, huống chi rời đi?

Hai người này làm được bằng cách nào?

Bất Ngữ đạo nhân không nghĩ nhiều nữa, hắn thừa dịp bốn vị Hợp Thể kỳ thổ huyết, khí thế suy yếu, lực chú ý chuyển dời đến hai người Lục Dương, đột nhiên phát lực.

Quanh người hắn sinh ra kiếm khí xanh thẳm, nhẹ nhàng ba động, tựa như một ao nước sạch, kiếm khí linh xảo giống như rắn, xẹt qua một đường cong duyên dáng trên không trung, hai đầu người bay tứ tung.

Bất Hủ tiên tử cảm thán:

- Người sư phụ này của ngươi ngược lại có bản lĩnh, đủ để phân cao thấp với kiếm tu tuyệt đỉnh ở thời đại kia của chúng ta, một kiếm này chém tới nhục thân cùng ba hồn bảy phách, triệt để giết chết hai Hợp Thể kỳ.

Lục Dương sợ hãi thán phục, lấy một địch bốn, thừa dịp bất ngờ còn giết chết hai người, sư phụ không hổ là sư phụ.

Hình tượng Bất Hủ tiên tử cùng Bất Ngữ đạo nhân lần đầu đăng tràng quá tệ, một người bị trấn áp, một người bị giam ở trong động phủ mười năm, Lục Dương theo bản năng không để ý đến thân phận của hai người.

Một vị là Tiên nhân thời Thượng Cổ, một trong năm người thành tiên trong niên đại Thượng Cổ hỗn loạn, là năm người cường đại nhất Thượng Cổ.

Một vị khác là tông chủ của một trong năm đại tiên môn, Hoàng Đế đương triều gặp phải đều muốn lấy lễ nghi cao nhất tiếp đãi, là người nhỏ tuổi nhất ở bên trong Vấn Đạo tông cửu tử, tu luyện trễ nhất, chiến lực lại là cao nhất.

Tu sĩ phổ thông dính vào một chút quan hệ với hai vị này, đều có thể lên như diều gặp gió, cả một đời gối cao không lo, nhưng Lục Dương hoàn toàn không có loại cảm giác này.

- Quả nhiên là bởi vì có đại sư tỷ?

Lục Dương cảm giác mình tìm được căn nguyên.

Hai người này lần đầu đăng tràng liền kinh ngạc, đều là bởi vì có đại sư tỷ.

Hiện tại đại sư tỷ không ở đây, hai người rốt cục có cơ hội biểu hiện ra mình.

Bất Ngữ đạo nhân rút kiếm tụ lực, thần thái sáng láng, dường như muốn ra thêm một kiếm.

Hai người khác thấy tình thế không ổn, không lo được mang đi thi thể của đồng bạn, xoay người bỏ chạy.

Bất Ngữ đạo nhân cũng không tiếp tục đuổi theo, hắn có thể xuất ra thêm một kiếm, nhưng hai người này có phòng bị, có khả năng phòng được, một khi bảo vệ tốt, hai người phản công, chính hắn cũng không sợ lại đánh một trận, nhưng Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu tiếp nhận không được dư ba của Hợp Thể kỳ khi giao chiến.

- Hai người các ngươi không có sao chứ?

Bất Ngữ đạo nhân vội vàng xuống dưới, quan tâm hai người, phát hiện hai người cũng không có gì đáng ngại, xem ra mấy ngày nay trải qua rất tốt ở trong Bố Y trấn.

- Không sao đâu.

Hai người khoát tay, cảm thụ được linh khí xung quanh, bọn hắn không khỏi cảm khái, thành công rời đi Bố Y trấn, cảm giác nắm giữ linh lực thực tốt.

Ở trong Bố Y trấn thì không thể sử dụng pháp thuật, hạn chế bao nhiêu tài hoa của bọn hắn.

- Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi.

Bất Ngữ đạo nhân nhẹ nhàng thở ra.

- Chỉ là để hai người kia chạy trốn.

- Nói ra thì bên trong Bố Y trấn có phải cũng có một cái Hợp Thể kỳ hay không, các ngươi làm thế nào giải quyết?

Bất Ngữ đạo nhân nghi ngờ nhìn Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu, hắn cảm thấy có thể là thủ đoạn bảo mệnh tiểu Vân cho Lục Dương, hay là thủ đoạn bảo mệnh mà Mạnh gia cho Mạnh Cảnh Chu.

Lục Dương cảm thấy Bất Ngữ đạo nhân có thể tin tưởng, bắt đầu giải thích nói:

- Thật ra trong cơ thể ta phong ấn một Thượng Cổ Tiên nhân, ngày bình thường có thể chỉ đạo ta tu luyện, thời khắc mấu chốt có thể cung cấp lực lượng, coi như đánh giết Hợp Thể kỳ cũng không đáng kể.

Bình Luận (0)
Comment