Bọn hắn bắt giữ tiên sinh tư thục, lôi ra bóng đen giấu ở trong nhà tranh, thanh tra có bao nhiêu người là thi thể sống động, có bao nhiêu là người sống, nghiên cứu phục hồi có thể người hắc cẩu hóa lại như cũ hay không... Mọi chuyện đều đang tiến hành đâu vào đấy.
Bất Hủ tiên tử chưa bao giờ thấy qua loại tràng diện này, Thượng Cổ thời đại không có khái niệm quốc gia, lấy tông tộc là mối quan hệ tạo dựng hệ thống thì không có tổ chức minh xác phân công cùng có thứ tự như thế.
Theo Bất Ngữ đạo nhân nói, đây là lực lượng của một nhà vương triều, nếu vương triều liên hợp năm đại tiên môn đồng thời xuất động, có thể một đường quét ngang tu sĩ cổ đại.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu tìm tới lão bản khách sạn được giải cứu ra, lão bản khách sạn nhìn thấy hai người, vui đến phát khóc, hắn không nghĩ tới hai người này thật có thể giải quyết vấn đề, mà lại ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy.
Lúc trước hắn thật không nên hoài nghi hai người Lục Dương là ma tu.
Quan viên Thanh Châu còn tra được lão bản của tiệm thuốc là tay sai ngầm của trấn trưởng, vô số chứng cứ hại người, dưới quy tắc hạn chế, lão bản tiệm thuốc nhìn như thực sự nói thật, kì thực đều có chỗ giấu diếm, hại không ít người.
Học đồ tiệm thuốc, tiên sinh tư thục, nha dịch, lão bản tiệm cơm làm bánh bao thịt... Những người này đều bị giam lại, đợi tra rõ chân tướng rồi quyết định kết quả.
Thứ sử Thanh Châu viết tấu chương ở ngay hiện trường, muốn báo cáo chuyện ba người cho triều đình, bất quá bị Bất Ngữ đạo nhân ngăn lại, để Thứ sử Thanh Châu không nên nêu ra tính danh của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, bất quá nên có khen thưởng vẫn phải có.
Bất Ngữ đạo nhân mời hai vãn bối ưu tú ăn cơm tại quán rượu phồn hoa nhất Thanh Châu.
- Ha ha, chuyện cuối cùng đã kết thúc!
- Mặc dù kế hoạch ra ngoài du ngoạn của chúng ta xuất hiện một chút ngoài ý muốn nho nhỏ, bất quá chung quy là chuyện nhỏ, chờ chúng ta ăn uống no đủ, ta sẽ mang các ngươi đi ngắm nhìn sự phồn hoa của phương nam đại lục.
- Lúc này thừa dịp đại sư tỷ ngươi không ở đây, ba người chúng ta buông tay ra chơi, yên tâm, xảy ra chuyện có ta cõng.
Bất Ngữ đạo nhân thoải mái cười to, chuyện đằng sau đều là quan phủ xử lý, không có chuyện gì của hắn, thật vất vả mới có thể đi ra, tự nhiên muốn thả lỏng bản thân một chút.
- Ồ? Như thế à, nguyên lai khi ta ở đâym các ngươi rất câu nệ?
Một giọng nói băng lãnh khiến tiếng cười của Bất Ngữ đạo nhân im bặt mà dừng.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu lúc này mới phát hiện, quán rượu vốn nên náo nhiệt phi phàm thế mà lại an tĩnh, chỉ có một bàn bọn hắn cười cười nói nói, hiện tại ba người bọn hắn đều không nói, toàn bộ quán rượu an tĩnh đến tình trạng châm rơi xuống đều có thể nghe thấy tiếng.
Những khách nhân rất sớm đã chú ý thấy một vị nữ tử tuyệt mỹ tới quán rượu, nữ tử kia vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, mọi người kinh diễm vì mỹ mạo và khí tràng của nữ tử, theo bản năng ngậm miệng lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ bị nữ tử chú ý tới.
Nữ tử chọn một cái bàn, ngồi ở bên cạnh bàn, lẳng lặng nhìn sư đồ ba người thả lỏng bản thân.
Không ai có thể nhìn thấy, trong tay nữ tử còn nắm hai sợi dây xích, buộc hai đạo linh hồn thể.
Rốt cục, nữ tử nói chuyện, sư đồ ba người mới nhìn thấy nữ tử.
- Nguyên, nguyên lai là tiểu Vân, tới tới tới, ngồi cùng một chỗ ăn.
Bất Ngữ đạo nhân cố gắng nặn ra ý cười.
- Chào đại sư tỷ.
Hai người Lục Dương trung thực chào hỏi.
Bất Ngữ đạo nhân có chút giật mình nhìn hai dây xích trong tay Vân Chi, nhận ra bị trói chính là hai Hợp Thể kỳ đã chạy thoát.
- Tiểu Vân ngươi khi nào tìm tới chúng ta?
- Từ lần đầu tiên người thi triển một kiếm hóa vạn kiếm cùng nhân kiếm hợp nhất.
Bất Ngữ đạo nhân ứa ra mồ hôi lạnh, đây là chuyện một ngày trước, trách không được tiểu Vân có thể bắt được hai người này.
Hắn tỉnh táo suy nghĩ, bên trong một ngày này hắn chưa nói nói xấu qua tiểu Vân, còn tốt còn tốt.
Hai vị Hợp Thể kỳ bị bắt lại kinh dị nhìn Vân Chi, người này chỉ cách không nhẹ nhàng đánh ra một chưởng liền đánh bay hồn phách của hai người, đây là thủ đoạn của cảnh giới gì?
Vì cái gì bọn hắn liên tiếp gặp được loại quái vật này?!
Đã nói xong Thượng Cổ tái hiện, cơ duyên khắp nơi trên đất mà? Cơ duyên này ở đâu ra, rõ ràng là nguy hiểm khắp nơi trên đất.
- Lúc đầu ta chỉ lo lắng sư phụ ngươi không biết đường, dẫn hai người đi lệch hướng, ngược lại không nghĩ tới, khi ta không có ở đây, các ngươi chơi rất vui vẻ.
Vân Chi dùng ngữ khí bình thản nói, ba người nghe được không rét mà run.
Mạnh Cảnh Chu phản ứng nhanh nhất, chỉ sang Lục Dương:
- Đều là Lục Dương, lúc đầu ta không muốn tới, là Lục Dương gọi ta đi qua.
Lục Dương chỉ một ngón tay sang Bất Ngữ đạo nhân:
- Đều là sư phụ, sư phụ nói hắn muốn làm tròn trách nhiệm của sư phụ, mang ta ra trải nghiệm nhân sinh.
Bất Ngữ đạo nhân chỉ sang Mạnh Cảnh Chu:
- Là gia gia tiểu tử này nói với ta, xin nhờ ta chiếu cố cháu của hắn, ta mới mang bọn hắn đi ra ngoài chơi.