Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 246 - Chương 246: Ứng Thiên Thiên Lấy (1)

Chương 246: Ứng Thiên Thiên lấy (1) Chương 246: Ứng Thiên Thiên lấy (1)

Đám người Vấn Đạo tông khẳng định chưa từng gặp phi thuyền nào hào hoa như vậy.

Đại trưởng lão đi lên phía trước, đưa tay về phía Khâu Tấn An, Khâu Tấn An vừa định nắm tay, liền nghe Đại trưởng lão nói:

- Phí bỏ neo.

Đại trưởng lão không phải đến nắm tay, mà là đến thu lệ phí.

Năm đại tiên môn viếng thăm nhau, thường thường người dẫn đầu đều sẽ lấy pháp lực của bản thân tạo ra đám mây, mục đích là khi vừa đến liền tiêu tán, vô cùng thuận tiện, rất ít khi mang cả phi thuyền đến như Khâu Tấn An.

Phi thuyền lớn như thế dừng ở trước sơn môn Vấn Đạo tông, chắc chắn phải thu tiền, nơi này không phải là bãi đỗ xe miễn phí.

Khâu Tấn An trầm giọng nói:

- Ta đại biểu cho Ngũ Hành tông tới chơi.

Đại trưởng lão nghĩ nghĩ, cảm thấy Khâu Tấn An nói có lý:

- Vậy thì bớt hai mươi phần trăm.

Khâu Tấn An hít sâu một hơi, suy nghĩ đại nhân như mình có nhiều tiền, không thèm so đo với đám tâm thần của Vấn Đạo Tông.

Phi thuyền của Khâu Tấn An quá lớn, cho nên phí bỏ neo phi thuyền cũng gấp mấy chục lần, trái tim Khâu Tấn An đau đến rỉ máu.

Nhưng suy nghĩ chỉ một lát nữa thôi là có thể diễn võ giương oai với Vấn Đạo tông, một chút điểm ấy không cần phải tính.

Ngay sau đó, Khâu Tấn An liền thấy trên đầu đám đám người Vấn Đạo tông treo đầy hoành phi.

Tiêu chuẩn nghên đón Ngũ Hành tông không hề thấp, hoành phi là do tự tay Tiên nhân viết, trên đời cũng không tìm được cái thứ hai.

Hoàng Đậu Đậu mặc dù nhìn không đứng đắn, nhưng chữ viết rất đẹp, chữ phía trên hoành phi rồng bay phượng múa, vô cùng có khí thế.

Chữ trên hoành phi rất đơn giản, chỉ là “Hoanh nghênh Ngũ Hành tông”, chỉ là đây không phải chữ của hiện tại.

Khâu Tấn An híp mắt, nhận ra đây là văn tự Thượng Cổ, Vấn Đạo tông đang khoe khoang nội tình văn hóa của mình sao?

Buồn cười, chẳng lẽ bọn hắn không biết, có một đoạn thời gian ta say mê thời Thượng Cổ, nghiên cứu về văn hóa thời Thượng Cổ rất sâu.

Khâu Tấn An cười nói một từ khó hiểu không lưu loát, đây là những gì đã nói của thời Thượng Cổ, chỉ có số ít người hiểu.

Nếu nói văn tự thời Thượng Cổ còn có vết tính mà theo, vậy những gì đã nói của thời Thượng Cố sẽ rất khó hiểu, hoặc là nói mà người ta không hiểu, dù sao văn tự có thể lưu truyền tới nay, văn tự không thể phát âm được.

Đây là do hắn ngẫu nhiên đạt được từ một di tích, căn cứ theo vật phẩm bài trí xung quanh cùng văn tự lưu truyền xuống, hẳn là một chỗ tế lễ của tiên nhân Thượng Cổ, Tiên nhân hưởng thụ quá trình tế lễ.

Dư âm hùng vĩ lại cổ xưa, suy nghĩ hẳn là Tiên nhân hưởng thụ tế lễ xong sẽ khen ngợi đám người tế lễ, Khâu Tấn An cảm thấy bây giờ là trường hợp vô cùng thích hợp.

Đó cũng là lý do vì sao âm thanh có thể lưu truyền tới nay, bởi vì đó là âm thanh của tiên nhân.

Lục Dương nhỏ giọng hỏi Bất Hủ tiên tử, Khâu tông chủ nói là cái gì.

Khuôn mặt Bất Hủ tiên tử tràn ngập mờ mịt:

- Khẩu âm của hắn nặng quá, ta nghe không rõ, hình như nói “Tiên nhân vĩ đại, xin ngài tiếp nhận cống phẩm hèn mọn nhất của tôi tớ.

- Chẳng kẽ hắn nhận ra thân phận của ta rồi?

Bất Hủ tiên tử có chút cao hứng, rốt cục cũng có người biết thân phận tiên nhân của mình, thái độ còn rất khiêm tốn, tốt hơn Vân Chi cùng Lục Dương nhiều.

Phong hắn làm Phó giáp chủ Bất Hủ giáo.

Khâu Tấn An để ý thấy thần sắc nghi ngờ của đám người, hài lòng gật đầu, nghe không hiểu ta đang nói cái gì đúng không?

Tưởng tượng năm đó, Bất Hủ tiên tử làm một trong Thượng Cổ Ngũ Tiên, tiên danh vang dội khắp thiên hạ, không ai không biết sự tồn tại của nàng.

Thượng cổ tiên dân, Yêu tộc các loại thường sẽ dựng tế đàn, lấy trân bảo, các loại thế phẩm trân quý cống nạp cho Bất Hủ tiên tử, để cầu nàng giúp đỡ.

Còn có bộ lạc coi nó là đồ đằng, thần linh bảo vệ bộ lạc, mỗi năm đều tổ chức các lễ tế lớn, Bất Hủ tiên tử phong quang nhất thời có một không hai.

Đáng tiếc từ khi nàng phục sinh về sau, thương hải tang điền, nghèo túng, chỉ có một giáo đoàn không có đầu có thờ phụng nàng, còn không biết nàng tiên là gì, ngay cả giới tính cũng sai nốt.

Sống nhờ trong cơ thể của Lục Dương, thỉnh thoảng còn bị tiểu nha đầu Vân Chi kia hù dọa, bị Lục Dương châm chọc khiêu khích, quá khổ.

Đừng nói là Tiên nhân, cho dù Độ Kiếp kỳ, cũng không nên chỉ có loại đãi ngộ này.

Hiện giờ rốt cục cũng có người mở ra thiên nhãn, nhận ra thân phận của mình, còn nói khẩn cầu mình nhận lấy phi thuyền to lớn như thế làm cống phẩm.

Nhìn bảo thạch khảm nạp ở bên ngoài thuyền, nhìn hình thể bá đạo, đây mới là đãi ngộ mà một vị Tiên nhân nên có.

Trong không gian tinh thần, Lục Dương liếc mắt nhìn Bất Hủ tiên tử, trong lòng tự nhủ ta thấy hai ngày nay ngươi làm Tông chủ chơi rất vui vẻ, Trúc Cơ kỳ miểu sát Hóa Thần kỳ, từ xưa đến nay cũng không ai làm được như vậy, thiên tài nào khi đối mặt với chiến tích như vậy đều phải tự ti mặc cảm, nói là sáng tạo ra ghi chép lịch sử mới cũng không đủ.

- Tới thì tới đi, còn mang lễ lớn như vậy vật.

Bất Hủ tiên tử cười nói, đưa tay tìm pháp bảo khống chế phi thuyền từ chỗ Khâu Tấn An, nói cũng nói cổ ngữ.

Bình Luận (0)
Comment