Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 247 - Chương 247: Ứng Thiên Thiên Lấy (2)

Chương 247: Ứng Thiên Thiên lấy (2) Chương 247: Ứng Thiên Thiên lấy (2)

- Ngươi nói cái gì?

Khâu Tấn An nhìn Lục Dương cười ngây ngô, có chút hoang mang, nghe không hiểu Bất Hủ tiên tử đang nói cái gì, hắn chỉ biết đúng một câu cổ ngữ như vậy mà thôi.

Khâu Tấn An quan sát Lục Dương, người kia là ai, tu vi không cao, nhưng từ chỗ đứng để đoán, lại là nhân vật trung tâm, ở vị trí Tông chủ.

Quan trọng nhất chính là... Có chút nữ tính?

- Ngươi không phải mới vừa nói “Tiên nhân vĩ đại, xin ngài tiếp nhận cống phẩm hèn mọn nhất của tôi tớ”, cống phẩm không phải phi thuyền?

Bất Hủ tiên tử cũng có chút hoang mang, ngay cả chuyện này cũng có thể đổi ý, ngươi có muốn làm chứ Phó giáo chủ hay không vậy?

Lúc này Bất Hủ tiên tử nói tiếng phổ thông, Khâu Tấn An nghe hiểu, khóe mắt hắn giật nhảy lên, rốt cục hiểu rõ ý nghĩa của câu cổ ngữ kia.

Không ngờ lại gặp tu sĩ tinh thông cổ ngữ.

- Ngươi thật sự hiểu văn minh Thượng Cổ?

Khâu Tấn An hồ nghi nhìn Bất Hủ tiên tử.

Bất Hủ tiên tử nghĩ nghĩ, nói thật:

- Hiểu hơn ngươi.

Khâu Tấn An bị chọc giận mà cười lên:

- Người trẻ tuổi không nên cảm thấy mình đọc hai quyển sách đã nghĩ mình hiểu văn minh Thượng Cổ, để ta kiểm tra ngươi một chút.

- Ngươi có biết Thượng Cổ nói về chuyện Thiên Đình, Thiên Đình chia Tiên nhân làm mấy đẳng cấp, ngươi có biết đó là những đẳng cấp nào không?

Gần đây Khâu Tấn An khi thăm dò di tích, ngẫu nhiên tìm được một bộ Thượng Cổ điển tịch, chính là do tự tay Tiên nhân sáng tác, phía trên còn ghi chép kỹ càng về sự kiện trọng đại ở Thượng Cổ, trong đó nhất mạnh vào “Thiên Đình”.

- Ngươi nói là Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Hồng Mông tiên? Hay là nói Nhân Tiên, Địa Tiên, Tiên Vương, Tiên Tôn, Tiên Đế? Bộ trước là do Ứng Thiên Tiên soạn, bộ sau là do Kỳ Lân Tiên soạn.

- Lúc ấy bộ ta soạn là Tiên nhất cấp, Tiên nhị cấp, Tiên tam cấp, Tiên tứ cấp, Tiên ngũ cấp.

Bất Hủ tiên tử gãi đầu một cái, lúc ấy bọn hắn bị mấy bộ đẳng cấp tu luyện, không biết Khâu Tấn An tìm được bản nào.

Khâu Tấn An cả giận nói:

- Ngươi đừng nói bậy, đây là do tiên nhân làm, tại sao lại thành bịa?

Bất Hủ tiên tử không hiểu, lập tức hiểu ra:

- Cũng không có quy định nói Tiên nhân nhất định phải nói thật. A, ta biết rồi, bộ của ngươi chắc chắn là do Ứng Thiên Tiên bịa, hắn bịa hoàn chỉnh nhất, cũng dọa người nhất.

- Ta nói cho ngươi nghe, tuyệt đối không nên tin Ứng Thiên Tiên, đều là lời nói dối, lúc hắn chưa thành tiên còn thường xuyên lừa gạt ta, ta đánh hắn chẳng khác gì đánh cháu trai.

Khâu Tấn An sững sờ, cảm thấy Bất Hủ tiên tử đang nói bậy, nhưng trên bản cổ tịch này quả thật là do Ứng Thiên Tiên viết:

- Ngươi đã xem quyển sách đó chưa?

Bất Hủ tiên tử gật đầu:

- Đương nhiên, phía trên quyển sách có phải ngoại trừ Ứng Tiên Thiên ra còn có tên một vị Hoắc Kim Tiên?

Trong lòng Lục Dương cảm giác như liệt nửa người, là ảo giác sao?

- Nếu ngươi không tin, vậy mang quyển sách đó ra, ta sẽ cho ngươi biết phân biệt thật giả thế nào.

Khâu Tấn An nửa tin nửa ngờ móc ra quyển cổ tịch, tên của cổ tịch cực kỳ hùng hồn, « Tù Thiên ».

Hắn chỉ vào trang bìa nói:

- Ngươi nhìn, cái này viết rõ ràng, Ứng Thiên Tiên, là Ứng Thiên Tiên viết.

Bất Hủ tiên tử lắc đầu:

- Ngươi chẳng lẽ không có phát hiện giữa chữ Thiên và Tiên có một khoảng trống nhỏ sao?

- Có ý gì.

- Ngươi đọc sai rồi, ngươi đọc là “Ứng Thiên Tiên viết” nhưng thực tế cách đọc đúng là “Ứng Thiên…Tiên viết”, cho nên đây là bản do người của Ứng Thiên viết, không phải Ứng Thiên Tiên.

Đám người Đại trưởng lão thấy Khâu Tấn An kinh ngạc, vụng trộm bật cười.

- Ha ha ha ha, ta đã nói với Tấn An ngươi rồ, cái trình độ này của ngươi cũng đừng luôn lấy ra để đi khoe khoang.

Bọn người Đại trưởng lão nén cười, Thượng Quan Vũ đứng ở phía sau Tấn An lại bật cười khúc khích, hoàn toàn không nhìn sắc mặt của Khâu Tấn An.

Thượng Quan Vũ dùng giọng điệu mang theo tia áy náy nói với đám người Vấn Đạo tông.

- Thật ngại quá, người như Tấn An các ngươi cũng đều hiểu, chính là da mặt dày, chết cũng không nhận sai, hắn không biết rõ nghĩa ban đầu của câu cổ ngữ mà tạo ra hiểu lầm, xin lỗi xin lỗi.

- Những lễ vật này xin các vị nhận lấy.

Đệ tử Ngũ Hành tông liên tục vận chuyển một chút pháp bảo, khoáng thạch, đan dược, công pháp các loại xuống thuyền, mỗi một vật nếu đặt ở đấu giá hội đều có thể trở thành vật phẩm chủ bài, có giá trị không nhỏ.

Trân quý nhất thuộc về ngũ hành khoáng thạch, đặc sản của Ngũ Hành tông, ngũ hành khoáng thạch lấy Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại thuộc tính phân chia thành năm loại, dùng màu sắc đã có thể phân chia, mỗi một loại đều đại biểu cho thuộc tính cực hạn, là nguyên liệu mà nhóm đại tông sư luyện khí tha thiết ước mơ.

Ngũ trưởng lão Chu Hâm nhìn thấy ngũ hành khoáng thạch, giống như là con sói ban đêm nhìn thấy con mồi, con mắt đều màu xanh lét.

Khi năm đại tiên môn gặp mặt nhau đều sẽ mang một vài lễ vật.

Tỉ như Nguyệt Quế tiên cung bình thường sẽ mang nhánh cây nguyệt quế, Nguyệt Chi Tinh…làm lễ vật.

Huyền Không tự mang kinh phật, Khai Quang phật bảo làm lễ vật.

Trấn Ngục tông mang bảo vật thuần hóa qua yêu ma quỷ quái làm lễ vật.

Bình Luận (0)
Comment