Ngay từ đầu tranh tài, Man Cốt đã mang theo Ô Sa thiết chùy đánh tới Phương Hạo, Phương Hạo xê dịch bước chân, nghiêng người tránh thoát, tư thái ưu nhã.
Cổ tay Man Cốt phát lực, cứ thế mà cải biến lộ tuyến vận động của thiết chùy, quét ngang Phương Hạo.
Phương Hạo không ngờ tới Man Cốt ngang ngược như thế, hắn gặp không cách nào tránh đi thiết chùy công kích, dùng quạt giấy chặn lại, quạt giấy vỡ vụn, hắn trực tiếp bị quét bay.
Quạt giấy là một kiện pháp bảo, có thể ngăn cản một lần công kích trí mạng, cho nên Phương Hạo cũng không bị thương.
Hắn thu liễm lại ý cười, ý thức được đó là đối thủ khó đối phó.
Xung quanh Phương Hạo nổi lên một trận gió lốc, sau khi gió lốc biến mất, một cỗ lực lượng không thể gặp nhưng lại xác thực tồn tại vây bên người hắn.
- Hạo nhiên chính khí?
Bất Hủ tiên tử ồ lên một tiếng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hạo nhiên chính khí sau khi phục sinh.
Phương Hạo là nho tu chính thống, lực lượng không thể nhìn thấy kia chính là hạo nhiên chính khí.
- Thời kỳ Thượng Cổ cũng có nho tu cùng hạo nhiên chính khí?
Lục Dương hỏi.
- Tự nhiên là có. Tác giả « Thánh Nhân Ngôn » xuất hiện còn sơm hơn xa so với ngươi tưởng tượng.
- Khổng Thánh thành tiên sao?
- Không biết rõ.
- Không biết rõ?
- Thánh Nhân cũng không phải là một cảnh giới tu luyện, mà là chỉ một loại tâm cảnh của người, lấy đời sau quán triệt chữ Nhân, chính là cảnh giới Thánh Nhân.
- Nhân có rất nhiều hàm nghĩa, ta giảng cho ngươi ba ngày ba đêm cũng giảng không hết, đương nhiên, bằng vào trình độ của ta cũng giảng không được ba ngày ba đêm.
Hiển nhiên, Bất Hủ tiên tử có nhận biết về tri thức dự trữ của mình.
Phương Hạo lấy hạo nhiên chính khí làm mực, dùng bút lông sói viết trên không trung —— quân tử dừng bước, phía trước cấm đi.
Man Cốt vọt mạnh đi qua nhìn thấy câu nói này, thế mà không tự chủ được ngừng bước chân, thân thể hoàn toàn không bị khống chế.
Đây là tri hành hợp nhất thuật mười phần hiếm thấy bên trong nho tu, pháp thuật này sẽ ép buộc đối phương làm việc dựa theo văn tự đã viết ra, làm được tri hành hợp nhất.
Đương nhiên, loại pháp thuật này không phải không hạn chế, thiên tư như Phương Hạo, cũng chỉ có thể thi triển tri hành hợp nhất pháp cho người cùng một cảnh giới, cảnh giới cao một cấp bậc sẽ trực tiếp miễn dịch.
Hiện tại dùng để đối phó Man Cốt, vừa đủ.
Phương Hạo lại lần nữa viết —— chỗ mình không muốn, chớ dùng trên người.
Chỗ mình không muốn, không cần thực hiện đến trên người người khác, sử dụng câu này, nếu Man Cốt muốn đánh Phương Hạo, trước sẽ đánh mình.
Ai ngờ Man Cốt thấy mệnh lệnh dừng bước biến mất, vung lấy đại chùy đập tới, làm cho Phương Hạo giật mình kêu to.
- Ngươi làm thế nào thoát khỏi khống chế của ta.
- Khống chế?
Man Cốt không hiểu rõ lắm ý của Phương Hạo.
- Ý của những lời này không phải chính ta không muốn, cũng tuyệt đối sẽ không cho ngươi. Không có hạn chế tự do của ta nha.
Phương Hạo tức đến thổ huyết, điều kiện tiên quyết của tri hành hợp nhất là biết rõ ý của những lời này, đối phương lại là một tên dã nhân đầu đầy tinh khiết (đầu đất).
Phương Hạo không cẩn thận bị một chùy Man Cốt vung tới cọ ở một bên, không ngừng chảy máu, hắn vội vàng lui nhanh về phía sau, né tránh đại chùy của Man Cốt, nâng bút lại lần nữa viết —— Nếu ngươi muốn công kích ta, sẽ công kích trước chính ngươi.
Mặc dù viết ra câu văn tường minh rõ ràng có hiệu quả kém hơn cổ văn mấy bậc, nhưng bây giờ cũng không để ý tới những thứ này.
Man Cốt cầm đại chùy tiếp tục vung mạnh tới Phương Hạo, vẫn không có bị khống chế.
Phương Hạo không thể tin, dã nhân ngươi chẳng lẽ không biết chữ.
Đợi khi Man Cốt nhảy bổ một cái, vung lấy đại chùy đánh tới đầu Phương Hạo, Phương Hạo mới chú ý thấy, Man Cốt đã nhắm mắt lại.
Man Cốt theo Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu học tập một tháng, đầu óc trở nên rất linh hoạt, trải qua hai lần giao thủ, hắn ý thức được chỉ cần không nhìn tới chữ Phương Hạo viết, sẽ không trúng chiêu.
Đã như vậy, vậy thì nhắm mắt lại.
Lúc Man Cốt gõ chùy, trọng tài xuất thủ, đỡ được một kích này.
Một kích này nếu nện vào trên người Phương Hạo, Phương Hạo đời này cũng đừng nghĩ nâng bút viết chữ.
- Vòng thứ hai, Man Cốt thắng.
Sắc mặt Khâu Tấn An có chút khó coi, nhưng hắn từ nhỏ đã bị Vấn Đạo tông cửu tử khi dễ, sắc mặt khó coi cũng không phải lần một lần hai, sớm đã thành thói quen.
Bất Hủ tiên tử cảm khái:
- Không hổ là Thượng Cổ Man tộc, chủng tộc chiến đấu trời sinh, nhắm mắt chiến đấu chuyện này cũng có thể làm được.
- Ngươi biết nhiều về Thượng Cổ Man tộc không?
Lục Dương hỏi.
Bất Hủ tiên tử rất tự tin:
- Đây là tự nhiên, nói ta là lão sư của Thượng Cổ Man tộc cũng không đủ.
- Ngươi cũng biết rõ đám người Man tộc kia mà, đầu óc không phải đặc biệt tốt lắm, trùng hợp bọn hắn nghe nói ta thiên tư thông minh, tài trí hơn người, là tồn tại siêu quần bạt tụy trong Tiên nhân, nên mời ta đến Man tộc giảng bài.
- Man tộc không dễ dạy, dạy cái gì đều quên cái đó, cùng ngày học được đồ vật ngày thứ hai sẽ quên, cũng may ta nghị lực kinh người, có đầy đủ kiên nhẫn, rốt cục học xong như thế nào từ bỏ khi đến Man tộc.
- Về sau ta cải biến sách lược, trực tiếp thể hồ quán đỉnh, quán thâu trí tuệ của ta đến trong đầu cùng trong huyết mạch của bọn hắn, như thế này coi như ta không dạy bọn hắn, trí lực của bọn hắn cũng sẽ cao đến trình độ gần với ta.