Đối với Tuế Nguyệt Tiên, Lục Dương chỉ biết rõ danh xưng của hắn, cái khác hoàn toàn không biết, bất quá bao nhiêu thôi cũng có thể suy đoán ra một vài điều.
Chính như Bất Hủ tiên tử lấy ‘Bất Hủ’ là tiền tố, đặc tính là Bất Hủ, có thể suy ra, đặc tính của Tuế Nguyệt Tiên có dính đến hai chữ ‘Tuế nguyệt’, cũng chính là có quan hệ với thời gian.
Pháp thuật Tuế Nguyệt Tiên dạy cho Bất Hủ tiên tử, Bất Hủ tiên tử lại truyền thụ cho mình, cái này tương đương với đạt được ân huệ của hai vị tiên nhân, đủ để chứng minh một môn pháp thuật này rất cường đại.
Mà pháp thuật loại thời gian là một loại hiếm có nhất trong tất cả các loại pháp thuật, trình độ hiếm hoi áp đảo không gian, nhân quả các loại pháp thuật.
- Vì sao Tuế Nguyệt Tiên phải dạy ngươi pháp thuật này?
Trong lòng Lục Dương tự nhủ sẽ không phải là tiên tử ngươi đầu đọc Tuế Nguyệt Tiên thần trí không rõ, sau đó lừa gạt lấy được từ trong miệng Tuế Nguyệt Tiên đó chứ?
Lục Dương càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Bất Hủ tiên tử hơi giận:
- Lời ấy là sao, lấy nhân cách mị lực của bản tiên tử, Tuế Nguyệt Tiên cầu bản tiên tử học pháp thuật không phải chuyện rất bình thường.
Quả nhiên là bị ngươi đầu độc đến choáng váng.
- Còn thực tế thì sao?
- Có một lần ta phàn nàn với Tuế Nguyệt Tiên, nói ta cực khổ làm nhiều đồ ăn phong phú dinh dưỡng như vậy, mời các ngươi tới, các ngươi cũng không sang, lãng phí đồ ăn, có thể dạy ta một loại pháp thuật có thể dự đoán biết rõ các ngươi có thể tới hay không được không? Như thế thì khi ta chuẩn bị đồ ăn mà trong lòng cũng nắm chắc.
- Tuế Nguyệt Tiên biểu hiện ra dáng vẻ không phải quá tình nguyện, ta đoán cũng có thể đoán được, hắn cảm thấy ta học xong loại pháp thuật này, hắn sẽ thất nghiệp, có thể hiểu được.
- Ta nhìn hắn khó xử, không có tiếp tục yêu cầu hắn dạy ta.
- Sau đó thì sao?
- Ngươi cũng biết rõ ta là tiên nữ ôn nhu quan tâm hào phóng.
Bất Hủ tiên tử nói ra mấy từ không có chút liên quan gì tới nàng.
- Lúc ấy ta biểu thị quan tâm đầy đủ, các ngươi trông coi nhiều tinh cầu như vậy, bận không qua nổi, không có rảnh đến chỗ của ta ăn cơm, ta có thể lý giải.
- Đã như vậy, ta cố gắng tới cửa phục vụ, làm tốt cơm sẽ đi đến đưa cơm tận bàn cho từng người các ngươi, như thế thì cơm ta làm sẽ không lãng phí, các ngươi cũng có thể tiết kiệm thời gian.
- Tuế Nguyệt Tiên đại khái cảm thấy thời gian của bản tiên cũng rất quý giá, không thể dùng vào những việc nhỏ không đáng kể, lúc này biểu thị muốn truyền thụ cho ta Dự báo tương lai, để cho ta dự đoán ai sẽ đến, ai sẽ không đến.
- Ta nói pháp thuật này nghe qua tên thôi đã cảm thấy rất khó học, ta không muốn học, vẫn là tới cửa đưa cơm cho thuận tiện, Tuế Nguyệt Tiên rất nhiệt tình biểu thị pháp thuật này rất đơn giản, vừa học liền biết.
- Ta thấy Tuế Nguyệt Tiên nhiệt tình, nên cố mà học được.
- Vậy ngươi học xong
Bất Hủ tiên tử gật đầu, biểu lộ tràn đầy kiêu ngạo:
- Ngươi cho rằng ta là ai, ta đường đường là Bất Hủ tiên tử! Nào có đạo lý học không được! Ta có thể dự đoán chuyện ba ngày về sau, không có sai lầm!
Lục Dương nổi lòng tôn kính, chuyện ba ngày về sau đều có thể sớm biết được, không hổ là một trong Thượng Cổ Ngũ Tiên.
- Ta biểu diễn cho ngươi xem một lần.
Bất Hủ tiên tử nói, linh hồn bay ra bên ngoài cơ thể, không biết gió từ chỗ nào thổi tới, gợi lên làn váy màu xanh nhạt của nàng, như đi ra trong tranh.
Bất Hủ tiên tử nâng tay phải lên, trong miệng niệm tụng Thượng Cổ chi ngôn không lưu loát khó hiểu, nương theo lấy Thượng Cổ chi ngôn được đọc lên, vô số phù văn màu vàng kim xuất hiện, trôi ra xung quanh, ẩn nấp trong hư không, khi đọc Thượng Cổ chi ngôn đến chỗ cao trào, phù văn màu vàng kim trở về, hội tụ đến trong mắt Bất Hủ tiên tử.
Đôi mắt Bất Hủ tiên tử vàng óng ánh, sáng tỏ có thần.
- Ta thấy được...
- Tiên tử thấy cái gì?
- Ta nhìn thấy ban đêm hôm nay đến ban ngày ngày mai, chỗ của chúng ta xuất hiện mưa vừa đến mưa rất to, nhiệt độ trung bình ở khoảng mười lăm đến mười chín độ, gió Đông Nam giật cấp bảy cấp tám, tầm nhìn xa trên mười kilomet...
Lục Dương: - ? ? ?
Bất Hủ tiên tử tiếp tục nói: - Ta còn có thể nhìn thấy ngày kia có nhiều mây, mười bảy đến hai mươi bốn độ...
Mắt thấy Bất Hủ tiên tử tiếp tục dự báo thời tiết cho ngày kia, Lục Dương vội vàng đánh gãy.
- Không phải, tiên tử ngươi chờ chút, đây chính là dự báo tương lai mà ngươi học được?
Tuế Nguyệt Tiên thấy ngươi học thành kiểu này lại dám thả ngươi xuất sư, không sợ đập chiêu bài của hắn?
Bất Hủ tiên tử ngữ trọng tâm trường nói với Lục Dương:
- Ánh mắt của ngươi quá nhỏ hẹp, chẳng lẽ dự đoán ngươi làm cái gì, ta làm cái gì, mới là dự báo tương lai?
- Ta cũng từng có nghi hoặc giống như ngươi, Tuế Nguyệt Tiên lại ngữ trọng tâm trường nói với ta, dự báo thời tiết làm sao không phải là một bộ phận của dự báo tương lai?
- Chẳng bằng nói, dự báo thời tiết còn có độ khó cao hơn so dự đoán con người ta sẽ làm chuyện gì.