Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 279 - Chương 279: Dự Báo Tương Lai (2)

Chương 279: Dự báo tương lai (2) Chương 279: Dự báo tương lai (2)

Một Trúc Cơ trung kỳ, học xong chỉ xích thiên nhai - pháp thuật loại không gian này, sắp học được pháp thuật loại thời gian như dự báo tương lai, dùng yêu nghiệt hình dung Lục Dương đều không đủ.

Bất Hủ tiên tử rất nhanh đã không còn để tâm chuyện này, dù sao mình am hiểu nhất không phải pháp thuật, như thế tại sao còn muốn dùng nhược điểm của mình so với sở trường của Lục Dương?

Lục Dương trang nghiêm niệm tụng Thượng Cổ chi ngôn, ngón giữa cùng ngón trỏ khép lại, quát to:

- Dự báo tương lai!

- Thành công?

Bất Hủ tiên tử kinh ngạc, học thật nhanh.

Phù văn màu vàng kim xuất hiện bên người Lục Dương, tiêu tán trong hư không, qua ước chừng ba phút, phù văn màu vàng kim rời khỏi hư không, trở về thân thể của Lục Dương.

Đôi mắt Lục Dương tỏa sáng, giống như vàng ròng, hắn thành công nhìn thấy tương lai.

- Ta thấy được... Hai phút trước của mình?

Lục Dương nhìn thấy hai phút trước của mình, hắn cứng ngắc giơ cánh tay lên, chờ đợi phù văn màu vàng kim phản hồi, bộ dáng có chút ngốc.

Khóe mắt của hắn có chút run rẩy, từ trên lý luận mà nói, hắn học xong dự báo tương lai, thành công dự đoán được chuyện một phút sau sau thi triển pháp thuật.

Nhưng nhìn từ hiện thực, hắn cần chờ đợi ba phút để biết rõ kết quả.

- Cái này thì có tác dụng cái chim gì!

Lục Dương chửi to.

Lục Dương cảm thấy đại khái là mình còn không có thuần thục nắm giữ.

- Luyện thêm một chút.

Lục Dương nghĩ lại hành vi vừa rồi, tra tìm địa phương có khả năng xảy ra vấn đề, bổ sung lỗ thủng, lại lần nữa thi triển.

Hắn thi triển pháp thuật xong, chờ đợi ba phút, nhìn thấy chuyện của một phút rưỡi về sau sau thi triển pháp thuật.

-... Xem như có tiến bộ.

Lục Dương tự an ủi mình, giữ vững tinh thần.

- Cố lên!

Bất Hủ tiên tử cũng ở một bên cổ vũ.

- Lại đến!

Sau khi Ngũ Hành tông rời đi, các sư huynh sư tỷ thay nhau chiến đấu cùng Lục Dương, một mực đánh Lục Dương đánh tới sáng sớm, lúc này mới vùi vào trong rừng cây Thiên Môn phong.

Lục Dương thông quan khảo nghiệm của tiên tử, từ sáng sớm bắt đầu, chăm chỉ tu luyện.

Thời gian chuyển dời, từ sáng sớm mãi cho đến chạng vạng tối, mặt trời biến thành ánh trăng, ánh trăng như thủy triều chiếu xuống Vấn Đạo tông, bịt kín một tấm khăn che mặt thần bí.

Trời không phụ người có lòng, trải qua lặp đi lặp lại tu luyện, không ngừng tìm kiếm vấn đề, nghiên cứu vấn đề, giải quyết vấn đề, dự báo tương lai đã càng ngày càng dài, vô hạn tới gần ba phút.

Bỗng nhiên, Lục Dương chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, giống như đả thông cái gì, nhất cử bước qua ba phút dự đoán tương lai.

Đôi mắt Lục Dương vàng óng ánh, ở trong ban đêm giống như hai ngọn nến, phi thường dễ thấy.

- Ngươi trông thấy cái gì rồi?

Bất Hủ tiên tử hưng phấn hỏi.

Thần sắc Lục Dương cổ quái:

- Ta chỉ nhìn thấy một đoạn ngắn, đại sư tỷ rời đi từ Tù Phong, ta chạy đến trước mặt đại sư tỷ, nói ta nhất định phải theo sư phụ học tập, học thành dáng vẻ không đứng đắn kia của người, cả ngày trừ ăn ra chính là chơi, không tu luyện cũng không làm chính sự, đại sư tỷ lộ ra nụ cười mỉm, ôm ta, vỗ phía sau lưng của ta, nói nàng về sau nuôi ta.

- Thật hay giả?

Bất Hủ tiên tử giật mình, đây là tương lai kỳ quái gì?

- Cảm giác giống như là thật!

Lục Dương cũng không nghĩ ra.

- Ta thế nào cảm giác không thích hợp?

Con mắt Bất Hủ tiên tử đi lòng vòng, giật giây nói.

- Tuế Nguyệt Tiên nói qua, tương lai là không cách nào bị thay đổi, ngươi đã thấy được, nói rõ cái này khẳng định là chuyện tương lai sắp xảy ra.

- Phương pháp duy nhất nghiệm chứng thật giả chính là đi thí nghiệm.

Lục Dương cảm thấy Bất Hủ tiên tử nói có lý, khởi hành chạy tới Tù Phong.

Lúc này Vân Chi mới đi ra từ trong Tù Phong, trên nắm tay có dính máu, mặc dù vẫn như cũ là bộ mặt không thay đổi, nhưng người quen thuộc nàng đều biết rõ, tâm tình nàng bây giờ rất không tệ.

Vân Chi thành công đạt được lượng lớn tin tức về Bất Hủ giáo từ trong miệng của hai vị phó giáo chủ, trong đó bao gồm cả vị trí tổng bộ của Bất Hủ giáo.

Vân Chi nhìn thấy Lục Dương hào hứng chạy tới:

- Tiểu sư đệ, có chuyện gì không?

Lục Dương lộ ra nụ cười xán lạn, nói:

- Ta nhất định phải học tập sư phụ, học thành dáng vẻ không đứng đắn của người, cả ngày trừ ăn ra chính là chơi, không tu luyện cũng không làm chính sự.

Ầm ầm —— răng rắc ——.

Bầu trời lúc đầu sáng sủa chẳng biết tại sao mây đen dày đặc, sấm sét vang dội, mưa lớn to như hạt đậu rơi xuống.

- A, trời mưa, ta nói buổi tối hôm nay sẽ có mưa mà!

Bất Hủ tiên tử dương dương đắc ý, dự báo thời tiết của mình vẫn rất chuẩn.

Lục Dương chú ý tới, sau khi mình nói xong lời nói này, đại sư tỷ từ vẻ mặt không biểu lộ, chuyển hóa thành nụ cười nhàn nhạt, mặc dù là cười, nhưng phối hợp với sấm sét vang dội trên bầu trời cùng trực giác của Lục Dương, nụ cười này cho Lục Dương áp lực lớn lao.

Là nguy cơ sinh tử.

Lục Dương nuốt ngụm nước bọt, ý thức tranh thủ thời gian trở về không gian tinh thần, vụng trộm hỏi:

- Tiên tử, tu vi cao đến cảnh giới nhất định, khi cảm xúc phát sinh biến hóa có thể ảnh hưởng đến thời tiết hay không?

Bình Luận (0)
Comment