Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 293 - Chương 293: Ma Đao.

Chương 293: Ma đao. Chương 293: Ma đao.

Chương 293: Ma đao.

Số trong bàn tay Lục Dương là - Một, số trong lòng bàn tay Cổ Trát viết - Tám mươi bảy, sau khi Lục Dương giết chết Cổ Trát, số liền biến thành - Tám mươi tám.

- Đây chính là chuôi Ma đao nghe qua rất tà dị.

Ngay cả túc chủ cũng bị Ma đao giết, chỉ có Cổ Trát là ngoại lệ tạm thời.

Thấy Cổ Trát đâm không có đạo đức, chỉ biết dùng loạn, vẫn do Lục Dương hỗ trợ nhặt lên.

Ma đao hiện lên màu đỏ sậm, chuôi đao giống như do sừng yêu thú to lớn nào đó luyện chế, tại nơi giao giữa chuôi đao và thân đao khảm nạm một viên bảo thạch màu đỏ thẫm giống như con mắt.

Ngoại trừ tạo hình quái dị, Lục Dương không hề phát hiện ra chỗ đặc biệt nào.

- Ừm, chuôi đao này khá thú vị, lấy sừng Giao Long làm chuôi đao, lấy thép tinh luyện làm thân đao, bảo thạch màu đỏ sậm thật ra là con mắt của yêu thú Phỉ.

Phỉ, một yêu thú cường đại sinh hoạt ở hoang dã, thân thể lớn lên giống trâu, đầu màu trắng, một mắt, mọc ra đuôi rắn.

Bất Hủ tiên tử rốt cục cũng đưa đến tác dụng của bàn tay vàng, giới thiệu cho Lục Dương biết chỗ thần kỳ của chuôi đao này.

- Chất liệu của chuôi đao này cực tốt, nếu rèn đúng cách có thể sinh ra linh tính. Nhưng trình độ thợ rèn không được tốt lắm, không rèn ra được thể xác, không khiến đao sinh ra linh tính.

- Cho dù là thể xác, cũng là một thanh pháp bảo hiếm có.

- Chuôi đao này bản năng khát vọng linh tính, bởi vậy khát máu thị sát, giết càng nhiều, càng có khả năng sinh ra linh tính.

- Để nhận chủ phải làm thế nào?

- Tích máu nhận chủ là được.

Bất Hủ tiên tử khuyên nhủ:.

- Nhưng ta không đề nghị ngươi nhỏ máu nhận chủ, chuôi đao này lòng tham không đáy, sau khi ngươi trở thành đao chủ, đút máu cho nó càng nhiều, nó càng muốn phản phệ chủ, nhưng nếu ngươi không đút máu cho nó, nó cũng sẽ phản phệ chủ.

Thời kỳ Thượng Cổ cũng có pháp bảo đặc tính này, Bất Hủ tiên tử cũng gặp không ít thiên tài tự cho mình là bất phàm, cho mình là khác biệt, có thể hàng phục pháp bảo, nhưng từ kết quả mà nói, chỉ có một ít người thành công.

- Thì ra là thế.

Lục Dương rốt cục cũng hiểu vì sao chủ nhân mấy đời Ma đao đều bị Ma đao giết chết, chôi Ma đao này căn bản không muốn chủ nhân sống:

- Thanh đao này cũng không tệ.

- Cổ Trát sở dĩ không bị Ma đao phản phệ là do thời gian hắn nắm giữ quá ngắn, còn chưa tới thời điểm phản phệ.

Lục Dương lại hỏi:

- Ma đao nếu như sinh ra linh tính, phẩm chất sẽ như thế nào?

Bất Hủ tiên tử coi thường nói:

- Dù cho ta làm bàn đạp cũng không đủ.

Lục Dương ồ một tiếng, vậy xem ra phẩm chất của Ma đao cũng chẳng ra sao cả.

Đại sư tỷ từ đầu đến cuối đều không nói gì, yên lặng đọc sách.

Nàng cho rằng lấy năng lực của ba người Lục Dương, đạt vị trí đứng đầu trong trận đấu cũng không phải là việc khó.

Khi nói chuyện, con số trong lòng bàn tay Lục Dương lại lần nữa thay đổi, từ - tám mươi tám nhảy lên hai lần, biến thành - một trăm ba mươi mốt.

Tửu nhục hòa thượng bị đám người quan tâm chiếu cố, không cướp được Nhân Sâm quả, để hai tên Trúc Cơ có chút danh tiếng cướp được, không hề có ngoại lệ, đều bị độc chết.

Hai Nhân Sâm quả khác cũng thoa kịch độc, hiện tại khoảng cách quá xa, Lục Dương cảm giác không chịu được trạng thái phân thân của Nhân Sâm quả.

Lục Dương giải trừ trạng thái phân tâm, biến trở về thân thể cao lớn của mình.

Hắn cất Ma đao vào nhẫn trữ vật, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Nhẫn trữ vật hắn mới chuẩn bị, dù sao ở địa bàn Bất Hủ giáo không thể dùng thân phận ngọc bài của Vấn Đạo tông làm nhẫn trữ vật, như vậy quá khoa trương rồi.

- Hử? Đây là máu của ai?

Lục Dương phát hiện trên mặt đất cách đó không xa có mấy giọt máu, rất mới, giống như có người bị thương bỏ trốn để lại.

- Đuổi theo.

Sau khi bị thương, chiến lực tất nhiên tụt mạnh, đương nhiên phải thừa thời cơ nhặt thành tích rồi.

Quả nhiên như Lục Dương phỏng đoán, khi càng rút ngắn khoảng cách với người bị thương, vết máu càng rõ ràng, mấy giọt, biến thành một bãi, nhìn ra được, đối phương bị thương rất nặng.

Rốt cục, Lục Dương gặp được kẻ bị thương, là tửu nhục hòa thượng.

Lúc này tửu nhục hòa thượng mở ra bàn tay lớn, bóp lấy cổ một người, chỉ nghe rắc một tiếng, cổ của người nọ liền bị vặn gãy.

- Lại là một tên bị ta câu tới.

Tửu nhục hòa thường nở nụ cười tàn nhẫn.

Trong trận chiến cướp đoạt Nhân Sâm quả, hắn giả bộ như không địch lại đám người, bị thương chạy trốn, dẫn tới mấy người dự thi đuổi theo, bị hắn giết lại từng người một.

- Ai kêu hung danh của ta quá thịnh, không làm như vậy, ta căn bản tìm không được ngươi.

Tửu nhục hòa thượng cười giải thích nói.

Hắn làm một trong ba tuyển thủ hạt giống kiệt xuất nhất, những người khác nhìn thấy hắn liền chạy, hắn căn bản không có cơ hội giao thủ.

Không bằng để lộ sơ hở, để con cá mắc câu.

Tửu nhục hòa thượng khẽ di một tiếng:

- Ngươi nhìn có vẻ quen mắt, được rồi, chẳng cần biết ngươi là ai, nhìn thấy ta, tự nhận xui xẻo.

Nhìn quen mắt là bởi vì dáng dấp của Nhân Sâm quả rất giống Lục Dương, chằng khác gì cha con, chỉ là tửu nhục hòa thượng nhất thời không liên tưởng đến.

Tửu nhục hòa thượng nắm tay, kéo căng cơ bắp, vết thương đang chảy máu lập tức khép lại, hắn móc kim bát ra, muốn khống chế Lục Dương.

Lục Dương yên lặng móc Ma đao từ trong nhẫn trữ vật, ngồi xổm trên mặt đất, để nó dính một chút máu mà tửu nhục hòa thượng để lại.

Ma đao trực tiếp nhận tửu nhục hòa thượng làm chủ.

Chỉ thấy Ma đao lơ lửng giữa không trung, xùy một tiếng, đâm về tửu nhục hòa thượng.

Bình Luận (0)
Comment