Chương 300: Hình thức ban đầu của Bất Hủ Đạo Quả (2)
Lục Dương cảm nhận được uy áp kinh khủng như sơn nhạc của Bất Hủ tiên nhân, lòng sinh tuyệt vọng.
Nếu như hắn không có chiến thắng, kết quả có phải sẽ thay đổi hay không?
Nếu hắn không nói ra nguyện vọng của mình, kết quả có phải sẽ cải biến hay không?
Nếu hắn không gia nhập Bất Hủ giáo, kết quả có phải sẽ cải biến hay không?
Kinh hoảng, hối hận, sợ hãi... Rất nhiều cảm xúc xông lên đầu, đáng tiếc đã trễ.
Bất Hủ tiên nhân gặp Lục Dương lộ ra bộ biểu tình này, không khỏi cười lạnh, lại lần nữa biến trở về khói đặc, bay vào không gian tinh thần của Dương.
Sau đó liền ăn một bạt tay.
Ba ——.
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Bất Hủ tiên nhân bị một bàn tay đập bay.
- Chính là cháu trai ngươi giả mạo bản tiên tử?
Nữ tử nào đó điêu ngoa đi lên tay đấm chân đá Bất Hủ tiên nhân.
Nếu có người ngoài không biết rõ tình hình xem ra, giống như thiếu nữ vô lương ẩu đả lão nhân trăm tuổi.
- Nói cho ngươi, tại thời kỳ Thượng Cổ, bốn người Ứng Thiên Tiên bọn họ cũng không dám làm như thế, ngươi là cái thá gì!
- Giả mạo bản tiên tử, tế bái chưa, dâng cống phẩm chưa, bản tiên tử gật đầu chưa?
- Người nào!
Bất Hủ tiên nhân có chút mộng, hắn cũng không có hiểu rõ xảy ra chuyện gì, liền bị người quạt một bàn tay.
Vì cái gì bên trong không gian tinh thần còn có người khác, tiểu tử này được hoan nghênh như thế, mọi người xếp hàng đoạt xá sao?
- Cô nãi nãi ta cũng không nhận ra, còn có mặt mũi ở bên ngoài lăn lộn?
Bất Hủ tiên tử đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, hắn lấy danh hào ‘Bất Hủ’ ở bên ngoài hãm hại lừa gạt, mình thân là bản tôn, không phải bị Lục Dương khinh bỉ chính là bị Vân Chi khi dễ, trải qua cuộc sống quả thật rất thê thảm.
Rốt cục đợi đến Bất Hủ tiên nhân tiến đến, có thể hảo hảo thu thập đối phương.
Nàng chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ của Bất Hủ tiên nhân, không phải người nàng quen thuộc.
- Tiên tử quyền pháp!
Bất Hủ tiên tử soạn bậy một cái tên, đôi bàn tay trắng như phấn như mưa, lốp bốp đánh trên người Bất Hủ tiên nhân.
Quyền pháp nhìn như làm ẩu, kì thực tinh diệu đến tuyệt đỉnh, mỗi một kích đều để người nhìn không thấu.
Bất Hủ tiên nhân cảm thấy mỗi một kích đều đánh vào chỗ yếu hại cùng nhược điểm của mình, rõ ràng hắn là trạng thái linh hồn, hắn lại có loại cảm giác muốn miệng phun tiên huyết, quỳ rạp xuống đất, hắn cảm giác linh hồn của mình đều muốn tán loạn, hóa thành hư vô.
Đây rốt cuộc là yêu ma quỷ quái ở đâu ra?
- Khinh người quá đáng!
Bất Hủ tiên nhân giận dữ, hắn nắm giữ Bất Hủ Đạo Quả, từ khi phục sinh đến nay, đều là bị Bất Hủ giáo cung cấp như tổ tông, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, vạn sự hài lòng, khi nào nhận qua khuất nhục như vậy.
- Vạn cổ Bất Hủ!
Bất Hủ tiên nhân gầm thét, lòng bàn tay hiện ra một đoàn ánh sáng màu vàng, tiên khí mờ mịt, sáng chói để cho người ta mắt mở không ra.
Đoàn ánh sáng màu vàng này cũng không phải là thực chất, cũng không phải linh hồn, mà là cái này một loại vật liệu nào đó.
Nó có lực lượng kỳ dị nào đó, khiến người ta cảm thấy tựa như không gì không phá, Vạn Pháp không dính vào người, bất luận công kích gì rơi xuống trên người Bất Hủ tiên nhân đều sẽ hóa thành hư vô.
- Hình thức ban đầu của Bất Hủ Đạo Quả?
Bất Hủ tiên tử kinh ngạc, rốt cục hiểu rõ khí tức quen thuộc nhàn nhạt trên người Giáo chủ từ đâu mà tới.
Gia hỏa giả mạo nàng này vẫn còn có chút bản lĩnh.
- Nữ tử ngược lại có kiến thức, vật này chính là Bất Hủ Đạo Quả, trước mặt vật này, bản tiên bất hủ bất lão bất diệt, chính là duy nhất vạn cổ, mọi loại số mệnh đều quy về hư vô, hết thảy công kích hóa thành công dã tràng, công kích của ngươi tính là cái gì.
Tế ra đạo quả, Bất Hủ tiên nhân có chút lo lắng.
Hoàng Đậu Đậu lộ ra nụ cười khinh thường:
- Bất quá là bắt chước ta một cách vụng về, có cái gì để tự hào?
- Tiên tử quyền pháp!
Hoàng Đậu Đậu lại lần nữa vung vẩy đôi bàn tay trắng như phấn, một quyền đánh nát bình chướng mà Bất Hủ tiên nhân cho rằng kiêu ngạo, lực đạo trên đôi bàn tay trắng như phấn không giảm, trực tiếp đánh vào trên mặt.
- Hình thức ban đầu của đạo quả này ngược lại có chút ý tứ.
Bất Hủ tiên tử thuận tay đoạt đi hình thức ban đầu của đạo quả, trong tay xuất hiện đoàn vật chất màu vàng kim kia, có chút hăng hái quan sát.
Bên trong vật chất màu vàng kim có vô số phù văn, quy tắc hiển hiện phá diệt, lúc ẩn lúc hiện, tựa như miêu tả ra hết vạn cổ biến hóa, nói rõ chân ý của Bất Hủ.
Lục Dương hiếu kì nhìn sang, bị Bất Hủ tiên tử đẩy sang một bên:
- Đi đi đi, cảnh giới ngươi bây giờ không đủ, không thể nhìn loại vật này.
- Ngươi, ngươi làm gì?!
Bất Hủ tiên nhân thất kinh, lúc đầu, hình thức ban đầu của Bất Hủ Đạo Quả quan hệ mật thiết với hắn, dung hợp càng thêm chặt chẽ hơn cả linh hồn, theo lý thuyết bất kỳ lực lượng nào đều không cách nào tách ra.
Nhưng bây giờ, hắn cảm giác không còn liên hệ với hình thức ban đầu của Bất Hủ Đạo Quả.
Hình thức ban đầu của Bất Hủ Đạo Quả hoàn toàn mất đi khống chế.
Đối phương đến cùng là ai! Làm được bằng cách nào.
- Khoe khoang đạo quả trước mặt bản tiên tử, múa rìu qua mắt thợ.
Bất Hủ tiên tử cười đắc ý.
Lúc này, một giọng nói tiên khí mờ mịt khác truyền đến, quanh quẩn bên tai Bất Hủ tiên nhân.
- Nghe nói, ngươi muốn trấn áp ta?
Bất Hủ tiên nhân lúc này mới chú ý tới, bên trong không gian tinh thần ngoại trừ Lục Dương cùng nữ tử thần bí đoạt đi đạo quả của mình ra, còn có người thứ ba.
Bên trong không gian tinh thần của tiểu tử ngươi đến cùng có bao nhiêu người?
Đầu năm nay đoạt xá đều cần xếp hàng như thế à?