Đại Hạ vương triều dám đến bắt giữ bọn hắn, tất nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, hơn mười vị Hợp Thể kỳ này là nhân vật bên ngoài, chắc chắn còn ẩn giấu đại năng Độ Kiệp kỳ.
Trong loại bày bố này, giáo đồ Bất Hủ giáo hoàn toàn không có người nào chạy được.
So với việc phản kháng, không bằng ngoan ngoãn đầu hàng, may mắn còn có thể giữ được cái mạng.
- Lục Dương, ngươi dám phản bội Bất Hủ giáo!
Giáo chủ nhìn thấy Lục Dương, hận không thể xé nát hắn.
Đáng tiếc bây giờ hắn bị người phong ấn, pháp lực dừng lại, tu vi mất hết, không cách nào di chuyển.
Đến bây giờ hắn vẫn không biết Lục Dương thật ra là nội ứng mà Vấn Đạo tông phái tới.
- Giáo chủ, là ngươi không đúng, phạm thượng là truyền thống của Ma giáo chúng ta!
Lục Dương giải thích với Giáo chủ, cho rằng Giáo chủ không hoàn toàn hiểu thấu hàm nghĩa của Ma đạo, người như vậy sao có thể thống lĩnh Bất Hủ giáo đây?
Khóe mắt hai vị Hợp Thể kỳ áp giải Giáp chủ run rẩy, không hổ là Vấn Đạo tông, ngụy trang thành người trong Ma giáo hoàn toàn không chú chút xíu cảm giác không hài hòa nào.
Không gian bỗng vặn vẹo, một bóng người bước qua cánh cửa không gian, đi tới trước mặt Lục Dương.
Bóng người thân hình thon dài, là một vị thanh niên thanh tú, hắn chắp tay về phía Lục Dương:
- Tại hạ Minh Ca, mời Vân Chi đạo hữu ra gặp một lần.
Vân Chi rời khỏi thế giới tinh thần của Lục Dương, hoàn lễ với Minh Ca:
- Minh đại nhân.
Minh ca vội vàng nói:
- Trước mặt Vân Chi đạo hữu không dám xưng đại nhân.
Minh ca là Đô Kiếp kỳ lệ thuộc vào Đại Hạ vương triều, cũng là người phụ trách hành động lần này.
Minh ca nhìn như trẻ tuổi, kì thực độ tuổi còn lớn hơn Bất Ngữ đạo nhân nhiều,
Thân là Độ Kiếp kỳ, hắn biết nhiều chuyện hơn người bình thường rất nhiều, tỉ như hắn biết rõ thực lực của Vân Chi.
Minh Ca biết rõ, lần này dù Đại Hạ vương triều không động thủ, bằng vào một mình Vân Chi, cũng đủ để một mẻ hốt gọn toàn bộ Bất Hủ giáo.
Bất kể là bàn về thực lực hay công lao lần hành động này, Ma Ca hoàn toàn không dánh khinh thường trước mặt Vân Chi.
Minh Ca vừa muốn nói gì đó, liền có thuộc hạ tới báo.
- Khởi bẩm đại nhân, chúng ta bắt được hai giáo đồ Bất Hủ giáo, tu vi chỉ mới Trúc Cơ kỳ, nhưng đã ngồi vào vị trí Đà chủ, nên có lẽ là hat giống mà cao tầng Bất Hủ tỉ mỉ bồi dưỡng, nhưng hai người này khăng khăng nói mình là nội ứng do chính đạo phái tới, không phải thật sự là giáo đồ của Bất Hủ giáo.
- Chúng ta còn thu được tình báo, nói Bất Hủ giáo vừa rồi cử hành tranh tài Trúc Cơ kỳ, hai người này có thành tích đứng thứ hai và thứ ba, với thành tích này rất khó để người ta tin bọn hắn là người trong chính đạo.
Lục Dương: - ...
Ta sao lại không phải người trong chính đạo!
Minh Ca mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, thở dài nói:
- Trong hai người này có phải một người gọi là Mạnh Cảnh Chu đúng không? Hắn là tiểu công tử Mạnh gia, ta còn đã từng đến tiệc đầy tháng của hắn, hai người này đều là nội ứng của Vấn Đạo tông.
- Mạnh Cảnh Chu là người Mạnh gia, hơn nữa còn là người của Vấn Đạo tông, lẫn vào Bất Hủ giáo như cá gặp nước cũng là chuyện bình thường, thả bọn hắn đi.
- Vâng.
…
Khi Giáo chủ nhìn thấy trong cơ thể Lục Dương xuất hiện Vân Chi, tâm lạnh hơn nửa.
Lúc đầu hắn còn muốn biết Bất Hủ tiên nhân có thành công đoạt xá Lục Dương hay không, những hành vi vừa rồi không ngờ đều là giả.
Bây giờ xem ra, chỉ sợ rằng thi thể của Bất Hủ tiên nhân cũng đã lạnh rồi.
- Thì ra ngươi cùng Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt đều là người Vấn Đạo tông!
Giáo chủ là người thông minh, lập tức hiểu ra mọi chuyện xảy ra.
Căn bản không phải hắn phái ba người Lục Dương chui vào Vấn Đạo tông, mà là Vấn Đạo tông phái ba người Lục Dương chui vào Bất Hủ giáo!
Vấn Đạo tông hèn hạ!
Hắn nhìn chòng chọc vào Lục Dương, thân là chính đạo, vậy mà ngụy trang thành ma đạo, hơn nữa lời nói cử chỉ đều không hề có một chút kẽ hở nào.
Tâm tư thật sâu!
Minh Ca phất phất tay, để người ta dẫn Giáo chủ đi.
- Lần hành động này, may mắn có Vân Chi đạo hữu cung cấp tình báo, nếu không chả biết Bất Hủ giáo khi nào mới sa lưới, sau này ta trở về sẽ trình xin ý kiến của thánh thượng, khen thưởng Vân Chi đạo hữu.
- Tiện tay mà thôi, chuyến này cực khổ nhất vẫn là các ngươi, ta cũng không cống hiến được gì, còn chuyện khen thưởng thì thôi.
Vân Chi bình thản nói.
Sau đó nàng nói tiếp:
- Ngươi cũng không cần bẩm báo với Hạ Đế, lát nữa ta sẽ đi tìm hắn một chuyến.
Minh Ca thấy thái độ Vân Chi kiên quyết, cũng không bắt buộc, hắn chắp tay cáo biệt mọi người:
- Hiện tại muốn toàn bộ tổng bộ lọt lưới, chúng ta còn cần giành giật từng giây, mau chóng nắm giữ vị trí phân đà các nơi, cố gắng một mẻ hốt gọn toàn bộ Bất Hủ giáo, thời gian quý giá, để người phân đà kịp phản ứng sẽ không hay, xin được cáo lui trước!
Minh Ca vội vã nói xong những lời này, lại đi tiếp tục xử lý chuyện Bất Hủ giáo, Vân Chi cũng không nói gì thêm.
Vân Chi lại xách Bất Hủ tiên nhân ra, khiến Bất Hủ tiên nhân lo lắng, còn tưởng rằng Vân Chi muốn đổi ý.