Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 321 - Chương 321: Tam Đại Cự Đầu Của Vấn Đạo Tông (1)

Chương 321: Tam đại cự đầu của Vấn Đạo tông (1) Chương 321: Tam đại cự đầu của Vấn Đạo tông (1)

Chương 321: Tam đại cự đầu của Vấn Đạo tông (1)

Mâm tròn có tính chất rất cứng, không gì không phá, có học giả phỏng đoán đây là tấm chắn thời kỳ Thượng Cổ, chỉ bất hơi mỏng một chút, còn có học giả phỏng đoán chỉ cần dùng phương pháp thích hợp thôi động, có thể xuất hiện trên đỉnh đầu địch nhân, định trụ đối phương.

- Bàn ăn ta đặc chế.

Bất Hủ tiên tử phàn nàn nói.

- Ở thời đại kia của chúng ta, chất lượng của bàn ăn không hề tốt đẹp gì, rất dễ hư hao, ta đặc biệt luyện chế ra một ho mình bộ.

Hỏi một vòng, Lục Dương phát hiện thứ Bất Hủ giáo gọi là tiên bảo, đều là đồ dùng hàng ngày của Bất Hủ tiên tử.

Chỉ có thể nói không hổ là vật phẩm của tiên nhân, đều có chỗ thần dị, tỉ như có thể thùng gỗ đặt vào sông lớn vạn dặm là bể bơi của nàng, tỉ như gối Hoàng Lương đến bây giờ còn bị Đại trưởng lão xem như bảo bối cúng bái.

...

- Xâu nướng, xâu nướng mới vừa ra lò, vừa ngon vừa non.

- Phối phương độc nhất vô nhị, cam đoan ăn đã nghiện!

- Ăn một chuỗi muốn hai chuỗi, ăn hai chuỗi muôbs mười chuỗi đâây ——

Khu buôn bán của Vấn Đạo tông, tiếng gào vang dội quanh quẩn đường đi, mùi thơm của đồ nướng quanh quẩn trong lòng, dẫn tới rất nhiều người đến nhấm nháp.

Lúc này màn đêm vừa giáng lâm, nhóm đệ tử Vấn Đạo tông bận rộn một ngày nhất thích đến chỗ này nghỉ ngơi, mua sắm, giao lưu tâm đắc tu luyện.

Chính như tiếng rao hàng nói, xâu nướng trong quán đồ nướng ‘Lại thêm một chuỗi’ có chỗ độc đáo riêng, rất nhiều đệ tử tới ăn vào buổi tối ngày đầu tiên, ban đêm ngày thứ hai còn muốn đến ăn.

Có người hoài nghi bên trong quán đồ nướng hạ độc để cho người ta nghiện, nhưng trải qua Thất trưởng lão Đan Đỉnh phong nghiệm chứng, xác định người ta chỉ làm ăn ngon, cũng không phải hạ độc.

Ba người áo đen mang theo mũ trùm, sững sờ đứng trước cửa quán đồ nướng, trở nên thất thần, phồn hoa trước mắt trở nên xa không thể chạm, khách nhân người đến người đi cũng biến thành bắt đầu mơ hồ.

Trong đó có một người áo đen lấy xuống mũ trùm, nhìn thấy quán đồ nướng náo nhiệt, phát ra một tiếng cảm khái:

- Tiểu Lưu, tiểu Cao, các ngươi còn sống?

Nghe được âm thanh quen thuộc, thân thể Lưu sư phó cùng Cao sư phó dừng lại, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Bọn hắn ngẩng đầu, nhìn thấy âm thanh của chủ nhân, mặt mũi tràn đầy không thể tin.

- Giáo chủ?!

- Còn có ta.

Người áo đen thứ hai xốc lên mũ trùm, là Kim phó giáo chủ.

Giờ khắc này, một vị Giáo chủ, ba vị Phó giáo chủ tầng cao nhất của Bất Hủ giáo tề tụ tại đây.

Bọn hắn đều là nhân vật đã từng phong vân, một trong những người nắm giữ lấy lực lượng tuyệt đối, thuộc tứ đại Ma giáo, mà bây giờ, bọn hắn chỉ có thể tụ lại ở quầy đồ nướng.

Giáo chủ xưa nay không cho rằng Bất Hủ giáo luân hãm là trách nhiệm của Lưu Cao hai vị phó giáo chủ, chân chính dẫn sói vào nhà chính là hắn, không trách được người khác.

- Các ngươi ngồi trước, chúng ta nướng xong mấy xâu này sẽ đóng cửa quán.

Trước cửa tiệm còn xếp hàng dài, Lưu sư phó cùng Cao sư phó để người phía sau đừng lại xếp hàng, bọn hắn lại nướng xong sẽ đóng cửa quán.

Giáo chủ chú ý tới tiểu nhị lau bàn thu thập chén đĩa là trưởng lão trong giáo, nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng nói không được là tư vị gì.

Lưu sư phó cùng Cao sư phó bán xong một đơn cuối cùng, tuyên bố hôm nay hết hàng, đóng lại cửa tiệm, cùng Giáo chủ ôn chuyện.

- Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?

Chuyện Bất Hủ giáo hủy diệt chỉ có một phần nhỏ người biết rõ, Lưu sư phó cùng Cao sư phó ở chỗ này chính là lão bản quán đồ nướng phổ thông, không biết chuyện bên ngoài.

- Nói ra rất dài dòng —— Giáo chủ thở dài một tiếng, tỏ ra rất nhiều bất đắc dĩ.

Hắn giảng thuật kỹ càng chuyện ba người Lục Dương như thế nào chui vào tổng bộ Bất Hủ giáo, Bất Hủ giáo lại như thế nào bị Đại Hạ vương triều vây quanh.

Tin tức Bất Hủ giáo bị hủy diệt quá nặng nề, mấy người trầm mặc một hồi, Lưu sư phó thừa nhận Bất Hủ giáo sự thực bị hủy diệt, rất nhanh nâng lên tinh thần.

- May mắn các ngươi đã tới, bây giờ bên trong Vấn Đạo tông phân chia rất nhiều thế lực, chính là thời cơ tốt thi triển quyền cước, chúng ta đang lo nhân thủ không đủ, các ngươi liền đến!

Ánh mắt Lưu sư phó sáng rực nhìn về phía Giáo chủ và Kim phó giáo chủ.

Giáo chủ sáng mắt lên.

Giáo chủ vốn cho rằng mấy người bọn họ lưu lạc đến tận đây, đời này chú định vô vọng lật bàn, sẽ phải ngơ ngơ ngác ngác vượt qua cả đời trong Vấn Đạo tông, không nghĩ tới Lưu phó giáo chủ lại tìm tới hi vọng mới ở nơi đây.

Xem ra nội bộ Vấn Đạo tông cũng không phải bền chắc như thép, có minh tranh ám đấu, ma đạo bọn hắn am hiểu nhất bfrHḩ cái gì, không phải là châm ngòi ly gián à?

- Mau nói, nội bộ Vấn Đạo tông có mấy cỗ thế lực?

Giáo chủ có vẻ hơi vội vàng.

Lưu sư phó tạo ra hàng rào, lại bày ra mấy trận pháp, phòng ngừa âm thanh truyền ra, lại sợ bị người dùng thần thức nghe lén.

Gặp Lưu phó giáo chủ chuẩn bị đầy đủ như thế, Giáo chủ có chút hổ thẹn, hắn vừa rồi nóng vội, vậy mà quên bày ra thủ đoạn phòng ngừa tin tức truyền ra ngoài.

Năm vị trưởng lão cung phụng Bất Hủ giáo thấy thế, có chút do dự, không biết rõ có nên nghe hay không, đây tựa hồ là hội nghị tuyệt mật mà không phải loại nhân vật cấp bậc như bọn hắn có tư cách dự thính.

Giáo chủ ngoắc tay để bọn họ chạy tới, đây đều là lực lượng còn sót lại của Bất Hủ giáo, lẽ ra có tư cách dự thính.

Bình Luận (0)
Comment