Trên đường cái, một nhóm nam nữ dẫn tới người qua đường liên tiếp quay đầu, nhất là hai nữ tử, một lớn một nhỏ, đều có phong thái, giống như thể hiện ra trạng thái tốt nhất của sự trẻ tuổi, làm cho người suy nghĩ miên man bất định.
Càng làm cho người đố kỵ hận chính là một tên ở giữa ba tên nam tử, tướng mạo thường thường, tu vi cũng bất quá Trúc Cơ kỳ, nhưng đại mỹ nữ vậy mà ôm cánh tay của hắn.
Lý Hạo Nhiên mặt không biểu lộ, đừng nhìn Tô Y Nhân ôn nhu nhược nhược, thế nhưng là Hợp Thể kỳ hàng thật giá thật, nàng muốn ôm mình, mình không có cách tránh thoát.
Hắn bình tĩnh quay đầu, đối đầu ánh mắt với Tô Y Nhân:
- Ta biết rõ ngươi rất muốn cùng ta dạo phố, nhưng xin ngươi khống chế cường độ một chút, đây là lần thứ ba ôm gãy ánh tay của ta rồi.
Lý Hạo Nhiên lắc lư cánh tay một cái, ra hiệu của mình bị thương rất nghiêm trọng.
Tô Y Nhân vội vàng lấy ra đan dược chữa trị từ trong nhẫn chứa đồ, nối xương cho Lý Hạo Nhiên.
Lấy cảnh giới của Tô Y Nhân, vốn không nên phát sinh không có chuyện khống chế tốt cường độ, Lý Hạo Nhiên chỉ có thể đổ cho việc Tô Y Nhân đi cùng với mình quá kích động, cho nên hơi bị mất khống chế.
- Ngươi gãy xương mà không gọi một tiếng?
Tần Nghiên Nghiên giật mình nhìn Lý Hạo Nhiên, người này không có cảm giác đau sao?
Lý Hạo Nhiên cười ha ha hai tiếng:
- Từ sau khi ta ngâm ở bên trong nham tương một năm, ta đã không biết rõ cái gì là đau.
Hồi tưởng lại lúc mình mới vừa vào tông bị sư phụ ném vào nham tương, Lý Hạo Nhiên cảm thấy hắn bây giờ có thể còn sống toàn bằng vận khí tốt của mình.
- Nham, nham tương? Ngâm một năm?
Tần Nghiên Nghiên trừng to mắt, đây là người sao?
Lý Hạo Nhiên dùng ngữ khí phiền muộn nói:
- Nghĩ trước đây ta tiến vào nham tương, kêu tê tâm liệt phế, đau đơn giản không phải người có thể chịu, gào thét đến cuối cùng, cuống họng ta đều câm, nhưng vẫn rất đau.
- Sư phụ còn không cho bất kỳ người nào trợ giúp ta, để chính ta vượt qua nan quan, thời điểm đó Chu Lộ Lộ sư tỷ không đành lòng nhìn ta chịu khổ, thừa dịp sư phụ không ở đó, vụng trộm mang đến cho ta một chén thiên tài địa bảo để uống, nói là có thể làm dịu tình huống của ta.
Tần Nghiên Nghiên nghĩ nghĩ đổi thành mình ngâm mình ở bên trong nham tương là một loại thể nghiệm gì, run run một cái, nghe đến đó, nàng nhịn không được hỏi:
- Là có thể trợ giúp ngươi mau chóng thích ứng nham tương sao?
- Là La Hán quả trăm năm ngâm nước. Chu Lộ Lộ sư tỷ nhìn cuống họng ta bị rch, để cho ta thấm giọng.
Tần Nghiên Nghiên: - ...
Từ khi Lục Dương biết rõ Lý Hạo Nhiên bị Ngũ trưởng lão Chu Hâm ngâm ở bên trong nham tương một năm liền không cảm thấy đại sư tỷ dùng nước sôi tắm cho mình tính là gì.
Nói trở lại, nếu Lý Hạo Nhiên không phải có hỏa linh căn, Chu Hâm trưởng lão cũng không dám quăng hắn vào vào bên trong nham tương ngâm, đây là phương pháp tu luyện chỉ thuộc về hỏa linh căn.
Ngũ hành đơn linh căn đều có phương pháp tu luyện chuyên môn, tỉ như hỏa linh căn thì ngâm mình ở bên trong nham tương hoặc dùng hỏa thiêu, có thể lĩnh ngộ ra pháp thuật hoặc là năng lực có liên quan đến lửa, tỉ như Lý Hạo Nhiên lĩnh ngộ ra Luyện Khí Thuật.
Tỉ như thổ linh căn chính là chôn dưới đất, có thể lĩnh ngộ ra Độn Địa Thuật.
Tỉ như thủy linh căn chính là ném vào trong nước, có thể lĩnh ngộ Khống Thủy Quyết.
Bất quá cũng có ngoại lệ.
Tỉ như Lục Dương nghe nói Đái Bất Phàm sư huynh chính là thủy linh căn, Đại trưởng lão ném Đái Bất Phàm sư huynh vào trong ao, để hắn không thể hô hấp, chờ mong Đái sư huynh có thể lĩnh ngộ Khống Thủy Quyết hoặc pháp thuật hô hấp trong nước ở giữa sinh tử, đáng tiếc không như mong muốn —— Đái sư huynh lĩnh ngộ ra pháp thuật không gian, uống cạn toàn bộ nước trong ao.
- Chất nữ ngoan, coi trọng cái gì, bá bá mua cho ngươi.
Mạnh Cảnh Chu trêu chọc Tần Nghiên Nghiên, hắn cái khác không nhiều, chỉ có nhiều tiền.
Tần Nghiên Nghiên nghe được Mạnh Cảnh Chu gọi mình ‘Chất nữ’, tức giận đến giơ chân, lại không thể thế nào.
- Đây là cái gì?
Tần Nghiên Nghiên muốn di chuyển lực chú ý, đưa tay chỉ tảng đá đang mua bán ven đường.
Tảng đá đỏ hồng, tươi sáng sáng ngời, giống như tự nhiên hình thành, ở dưới ánh mặt trời chiếu xạ tản ra ánh sáng rung động lòng người.
- Cái này à, đây là Hoàng Huyết thạch, là đặc sản của Lạc Phượng quận chúng ta.
- Hoàng Huyết thạch?
Mọi người ở đây ngoại trừ Tô Y Nhân, đều chưa nghe nói qua loại đá này.
Lý Hạo Nhiên nói:
- Các ngươi hẳn nghe nói qua lai lịch của quận Lạc Phượng chúng ta, nghe nói cực kỳ lâu trước kia, có một Phượng Hoàng thuần huyết tự do bay lượn giữa thiên địa, chỉ bất quá nó quá già, bay không nổi, liền tìm một địa phương nghỉ ngơi, phải ngủ một hồi, giấc ngủ này, liền không còn có tỉnh lại.
- Cốt nhục Phượng Hoàng già hóa thành đất đai, gò núi.
Lý Hạo Nhiên chỉ vào dãy núi nơi xa mơ hồ còn quấn một nữa quận Lạc Phượng.
- Các ngươi nhìn những núi này, nối liền giống như một con Phượng Hoàng hay không?
- Lông vũ của Phượng Hoàng già hóa Tác Lâm mộc, cho nên trên gò núi sẽ xuất hiện rất nhiều thảm thực vật màu đỏ.
- Máu Phượng Hoàng già nhuộm đỏ tảng đá, tảng đá này sẽ là Hoàng Huyết thạch mà chúng ta nhìn thấy.
Trong lòng Lục Dương tự nhủ đây rốt cuộc là Phượng Hoàng hay là Bàn Cổ?