- Thiên kiêu Long tộc và thiên kiêu Phượng tộc tỷ thí cái gì?
- Trù nghệ.
Bất Hủ tiên tử tiếc nuối lắc đầu:
- Bốn người Kỳ Lân Tiên bọn họ đều không biết rõ, trù nghệ của thiên kiêu Long tộc cùng thiên kiêu Phượng tộc đều do ta truyền thụ, tuy không có sư đồ chi anh, nhưng có sư đồ chi thực. Các nàng học nghệ không tinh, chỉ tập được một hai phần mười trù nghệ của ta, dù vậy, trong Độ Kiếp kỳ cũng khó tìm đối thủ.
- Thời điểm tranh tài, các nàng đều là do một sư phụ dạy dỗ, ai cũng không hơn được ai, đồ ăn hai người làm ra tự nhiên khó phân cao thấp.
- Tuế Nguyệt Tiên kể với ta, ba người bọn hắn nếm đồ ăn do thiên kiêu Long tộc cùng thiên kiêu Phượng tộc làm ra, kinh động như gặp thiên nhân, cảm thấy trong đó giống như ẩn chứa lực lượng thời gian, để ba người bọn hắn nhanh chóng nhớ lại cuộc đời của mình.
- Ta khiêm tốn nói là ta dạy hai nàng, bất quá hai nàng chỉ học đến da lông của ta thôi.
- Tuế Nguyệt Tiên trầm mặc một cái mới lên tiếng, ba người bọn hắn đánh Kỳ Lân Tiên một trận ra hồn, kẻ cầm đầu không phải hắn sao, ta truy hỏi hắn nói lời này có ý gì, hắn cũng không nói.
Lục Dương chắp tay với Bất Hủ tiên tử, tỏ vẻ tôn kính.
Nếu như người bên ngoài không hiểu rõ Bất Hủ tiên tử làm người, chỉ nghe câu chuyện cũ này, nói Bất Hủ tiên tử là bàn tay đen sau màn của Thượng Cổ cũng không đủ: Người không có trình diện, chỉ bằng một tiên quả, đã làm thiên kiêu Long Phượng hai tộc ra tay đánh nhau, Thượng Cổ bốn tiên trở mặt thành thù, để Kỳ Lân Tiên lâm vào tình cảnh bất nhân bất nghĩa.
Nàng còn âm thầm truyền thụ bản lĩnh cho thiên kiêu Long Phượng hai tộc, bất cứ lúc nào mà động.
Trí tuệ như thế, chỉ có thể dùng thâm bất khả trắc để hình dung, bất kể là ai, đối mặt lão quái vật tâm cơ thâm trầm như thế, đều sẽ sợ hãi, nơm nớp lo sợ.
Bất quá Lục Dương hiểu rất rõ Bất Hủ tiên tử, cho nên hắn quyết định đổi một từ để hình dung trí tuệ của Bất Hủ tiên tử ——.
Đại ngu nhược trí (*).
(Cổ ngữ cho câu "Đại trí nhược ngu, đại dũng nhược khiếp" ý chỉ những người tài năng, thông minh nhưng lại thường không bộc lộ sự sắc sảo tinh khôn ra bên ngoài, còn câu ‘Đại ngu nhược trí’ này hiểu ngược lại)
...
- Các ngươi hẳn là biết rõ, Long tộc cùng Phượng tộc là chủng tộc cao ngạo nhất bên trong Yêu tộc, hắn huyết dịch mười phần trân quý, Nhân tộc muốn thu hoạch được máu của bọn nó khó như lên trời, cho nên Hoàng Huyết thạch lộ ra vô cùng quan trọng.
- Hoàng Huyết thạch là đặc sắc của quận Lạc Phượng chúng ta, cũng là sản nghiệp trụ cột của chúng ta, hàng năm bởi vì bán đi Hoàng Huyết thạch đạt được linh thạch với số lượng cực kỳ to lớn.
- Hoàng Huyết thạch không chỉ có là tài liệu tốt để luyện khí, xem như vật phẩm trang sức, lâu dài đeo ở trên người còn có diệu dụng không nghĩ tới.
- Nghe cha ta nói, quận Lạc Phượng khai thác Hoàng Huyết thạch đã có lịch sử bốn ngàn năm, khoáng mạch vẫn không khô kiệt, có liên tục không ngừng Hoàng Huyết được thạch khai thác ra.
Lý Hạo Nhiên giới thiệu nền kinh tế của quê quán, Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu không ngừng gật đầu, giống như lãnh đạo tới thị sát.
- Khối Hoàng Huyết thạch này bao nhiêu linh thạch?
Mạnh Cảnh Chu đứng ở bên trong cửa hàng chọn lựa, hắn nhìn vật liệu này hiếm có, muốn mua mấy khối chơi đùa.
- Ba trăm linh thạch.
- Khối này đâu?
- Bốn trăm năm mươi linh thạch.
Mạnh Cảnh Chu tiếp tục lắc đầu, Hoàng Huyết thạch rẻ tiền như vậy không xứng với thân phận của hắn.
- Lấy ra Hoàng Huyết thạch tốt nhất của các ngươi nơi này, ta không thiếu tiền.
Mạnh Cảnh Chu ra dáng thiếu gia.
Ông chủ cửa hàng nghe vậy, sáng mắt lên, đây là gặp được khách hàng lớn.
Hắn trái nhìn phải mong ngóng, gặp trong tiệm chỉ có một đoàn người Mạnh Cảnh Chu, cho nên để bọn hắn theo mình đi vào hậu viện, cẩn thận nghiêm túc lấy ra hộp gỗ một tinh xảo từ trên kệ hàng, mở hộp gỗ ra, trong hộp lẳng lặng có một tảng đá đỏ tươi kích cỡ như viên đá cuội, đỏ diễm lệ như máu, giống như là bị đầu Phượng Hoàng già trong truyền thuyết kia vừa chết nhuộm đỏ.
Cả Tần Nghiên Nghiên đều có thể cảm nhận được khối Hoàng Huyết thạch này bất phàm.
Ông chủ cửa hàng nhỏ giọng nói:
- Trước mấy ngày quặng mỏ đổ sụp, đây là một viên Hoàng Huyết thạch cuối cùng chuyển ra từ trong động mỏ, ta mất đi rất nhiều sức lực mới lấy được đến tay. Chỉ một giá, năm mươi vạn linh thạch.
Mạnh Cảnh Chu gật gật đầu, cái này còn tạm được:
- Lấy mười khối.
Năm mươi vạn linh thạch hay năm trăm vạn linh thạch, ở trước mặt đại thiếu gia Mạnh gia lại không sai biệt lắm mưa bụi, không đáng giá nhắc tới.
Ông chủ cửa hàng lộ ra vẻ mặt đau khổ:
- Khách quan, không phải ta không muốn bán nhiều, thật sự là chỗ này của ta chỉ có một khối Hoàng Huyết thạch như thế.
- Được rồi, vậy thì mua một khối này.
Ông chủ cửa hàng mừng rỡ, thật ra hắn báo giá có chút hơi cao, chừa lại chỗ trống trả giá, không nghĩ tới Mạnh Cảnh Chu đều không trả giá, trực tiếp mua.
Ông chủ cửa hàng còn đưa mấy khối Hoàng Huyết thạch phẩm chất không tệ, bất quá so với một khối của Mạnh Cảnh Chu, còn kém xa.
Mạnh Cảnh Chu biết rõ còn có thể trả giá, bất quá hắn mua đồ từ trước đến nay lười trả giá, quá phiền phức.