Nhưng Lục Dương gặp nguy hiểm có thể thi triển Tượng Hình Quyền hình thái cuối cùng, triệu hoán đại sư tỷ.
Nếu như nói Lý Hạo Nhiên là Đường Tăng, vậy Lục Dương chính là Đường Tăng có thể triệu hoán Như Lai Phật Tổ, hệ số an toàn của hai người hoàn toàn không giống nhau.
- Ta nghe tiên tử nói, đạo quả xuất hiện đại biểu cho thế giới xuất hiện một quy tắc mới, không biết sau Thượng Cổ có từng xuất hiện Đạo quả tác dụng lên toàn bộ thế giới không?
Đại sư tỷ lẳng lặng nhìn Lục Dương, ánh mắt bình tĩnh giống như mặt hồ nước, nhìn Lục Dương sợ hãi trong lòng, không biết qua vài giây đồng hồ haylà mấy phút, hoặc là qua cả một đời, Lục Dương mới nghe đại sư tỷ chậm rãi nói.
- Tiền bối, nhờ ngài ra một lần.
- Chuyện gì?
Bất Hủ tiên tử hoang mang hỏi.
- Tiểu sư đệ mới Trúc Cơ kỳ, biết được quá nhiều bí ẩn mà đại năng mới có tư cách biết được rất dễ sinh ra tâm trạng mơ tưởng xa vời, bất lợi cho tu hành ngày sau, xin tiền bối khi nói những chuyện này hãy cân nhắc đến cảnh giới của tiểu sư đệ.
- A, được.
Bất Hủ tiên tử thật ra muốn nói lúc nàng giảng cũng đã suy suy nghĩ cảnh giới của Lục Dương, nhưng lại không dám phản bác trước mặt Vân Chi.
Chờ ngày nào đó ta khôi phục lực lượng sẽ trấn áp tiểu nha đầu này.
- Sau Thượng Cổ quả thực có Đạo quả ảnh hưởng tới toàn thế giới, mà ảnh hưởng này ngươi rất quen.
Đại sư tỷ cảm thấy chuyện này nói cho Lục Dương biết cũng không sao.
- Ta rất quen?
Lục Dương có chút giật mình, ngoại trừ ngôi sao cùng đại lục thay đổi, bây giờ và thời kỳ Thượng Cổ có chỗ nào không giống?.
Không chỉ là Lục Dương, ngay cả Bất Hủ tiên tử cũng không biết chỗ không giống giữa hiện tại và thời kỳ Thượng Cổ là gì.
- Là Đại Hạ vương triều.
Vân Chi nói đáp án.
- Đại Hạ vương triều cái gì?
Lục Dương không kịp phản ứng.
- Là toàn bộ Đại Hạ vương triều.
Lục Dương bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, cái gì gọi là toàn bộ Đại Hạ vương triều?.
Lục Dương liên tục hỏi sư tỷ lời này là có ý gì, nhưng đại sư tỷ cho rằng nói thêm sẽ không phù hợp với chuyện mà cảnh giới như Lục Dương có thể biết nên không giải thích sâu hơn.
Bất Hủ tiên tử như có điều suy nghĩ, giống như đã hiểu ra cái gì đó.
- Tiểu sư đệ có đầu mối về chuyện Kết Đan chưa?
Làm đại sư tỷ trên danh nghĩa của Lục Dương, trên thực tế còn là sư phụ, Vân Chi thường xuyên chú ý đế tiến độ tu hành của Lục Dương.
Lục Dương bất đắc dĩ lắc đầu:
- Kim Đan có quá nhiều loại, thật sự khó mà lựa chọn, bây giờ còn chưa nghĩa đến chuyện sẽ kết loại đan nào.
Chẳng qua trước tiên có thể trừ ra Vô Địch đan của Bất Hủ tiên tử.
Hắn đi theo Lý Hạo Nhiên về nhà, vốn định trên đường đi trải nghiệm chuyện của những người khác nhau, từ đó có thể có một chút tâm đắc.
Nhưng đi dạo một vòng, trải nghiệm lớn nhất chính là cơm chùa ăn ngon thật.
Làm sao đây, kết Cơm Chùa Kim Đan?
Làm vậy cũng quá mất mặt rồi.
- Chuyện Kết Đan không cần gấp quá, thuận theo tự nhiên là được rồi.
- Đúng rồi đại sư tỷ, trong Tàng Kinh các ta đọc các tâm đắc Kết Đan của hư vị sư huynh sư tỷ, nhưng trong đó chỉ không viết về ngươi, ban đầu ngươi Kết Đan thế nào, hơn nữa Kim Đan là loại gì?
Người trong cuộc ở chỗ này, Lục Dương nhịn không được lòng hiếu kỳ, hỏi.
Nói không chừng mình sẽ ưu tú giống đại sư tỷ thì sao?
- Ngươi thật sựm muốn biết?
- Thật thật.
Lục Dương dùng sức gật đầu, chẳng khác gì gà mổ thóc.
Vân Chi suy tư lợi hại bên trong, cảm thấy nói một chút cũng không sao, coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tiểu sư đệ.
- Thôi được, nếu ngươi đã muốn biết, vậy ta sẽ nói cho ngươi một chút, nhưng ta vẫn nói câu kia, nghe chơi thôi, đừng học theo ta.
- Chắc chắn sẽ không học.
Lục Dương đáp ứng.
Bất Hủ tiên tử cũng vô cùng hứng thú với quá trình Kết Đan của Vân Chi, muốn nghe thử hậu bối này kết đan gì, còn có thể so với Vô Địch đan của mình không?.
- Đó là chuyện từ mấy trăm năm trước...
Vân Chi chìm vào hồi ức.
Lục Dương thốt ra, trong giọng nói không che giấu được kinh ngạc:.
- Mấy trăm năm trước?
Đại sư tỷ là một vị mỹ nhân tuyệt thế, bộ dáng hơi hai mươi tuổi, đi trên đường với Lục Dương chẳng khác gì tỷ đệ, lại thêm thái độ Vân Chi đối đãi với Lục Dương hoàn toàn không giống với trưởng bối mà giống như người đồng lứa thành thục quan tâm, dẫn đến Lục Dương luôn có ảo giác tuổi tác giữa mình và đại sư tỷ cũng không khác nhau lắm.
Hiện tại đại sư tỷ kể chuyện Kết Đan của mình lại là mấy trăm năm trước, lúc này Lục Dương mới nhớ ra, thân phận của đại sư tỷ lớn nhất trong hàng đệ tử, số tuổi thực tế còn lớn hơn mình tưởng tượng.
Đại sư tỷ đến cùng lớn bao nhiêu? Mấy trăm tuổi? Có thể gần ngàn tuổi hay không?.
Hét lên trong lòng nhìn thì phức tạp, nhưng thật ra một ý niệm trong đầu, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Lục Dương hiện lên những ý niệm này, liền không chút suy nghĩ, lập tức nói khỏi miệng.
Vừa nói xong, Lục Dương liền có loại cảm giác xong đời rồi.
Ánh mắt Vân Chi chậm rãi rơi xuống trên bờ vai Lục Dương, chỉ mỗi một ánh mắt như thế thôi, Lục Dương cảm thấy trên cái cổ mình có một tuyết đao sáng chói đang nằm ngang, hắn đang kề cận với cái chết, cách cái chết thực tế chỉ là một ý niệm trong đầu.
May mắn, loại cảm giác này đến nhanh biến mất cũng nhanh, đại sư tỷ thu hồi ánh mắt, không tiếp tục so đo với mấy câu hiếu kỳ thừa thãi của Lục Dương mà tiếp tục nói:.
- Mấy trăm năm trước, ta tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ, chuẩn bị Kết Đan.