Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 367 - Chương 367: Sự Khác Nhau Giữa Man Tộc Và Thượng Cổ Man Tộc

Chương 367: Sự khác nhau giữa Man tộc và Thượng Cổ Man tộc Chương 367: Sự khác nhau giữa Man tộc và Thượng Cổ Man tộc

Trải qua bảy lần tiến vào hang yêu thú, năm lần bị yêu thú vây công, bốn lần bị ép chém giết cùng yêu thú, cùng một lần leo ra từ trong bụng yêu thú, hai người rốt cục đi ra rừng rậm, nhìn thấy thành trì Nhân tộc xây dựng.

Hai người bẩn thỉu, khập khễnh, trên lọn tóc còn dính nước bọt của yêu thú.

Trên cổng thành có ‘Trấn Yêu quan’ ba chữ to chiếu sáng rạng rỡ, tản ra uy áp không hiểu, khiến hai người có loại cảm giác an tâm không thôi.

- Đại sư tỷ phù hộ, rốt cục đi ra!

Hai người vỗ tay nhìn trời cảm tạ, cảm tạ đại sư tỷ ơn không giết.

Đây là thành trì phóng khoáng thô lỗ nhất hai người gặp qua, dùng đống đá được luyện chế thành từng khối thép cỡ lớn xây nên, không thể phá vỡ, để lộ ra một cảm giác đầy sát ý, tựa như một bóng người thẳng tắp, sừng sững tại chỗ giao giới giữa Nhân tộc cùng Yêu tộc, trấn sát hết thảy kẻ địch muốn xâm chiếm.

‘Trấn Yêu quan’ ba chữ lớn cũng không phải bài trí, đây là một kiện chí bảo hiếm có, có thể phân chia ra Nhân tộc và Yêu tộc hóa hình, phàm là tiến vào thành trì, đều phải đi qua món chí bảo này chiếu xạ, để chứng minh trong sạch, cả hai người Lục Dương cũng không ngoại lệ.

- Thúc thúc ta trấn thủ tại Khóa Yêu quan, xem ra là không gặp được ngài ấy.

Mạnh Cảnh Chu có chút tiếc nuối lắc đầu.

- Mau tránh ra mau tránh ra, huynh đệ của ta bị thương, cần lang trung chữa thương!

Hai người đang muốn vào thành liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng tiếng gào, là hai tráng hán đang khiên cáng cứu thương, trên cáng cứu thương một người tương đối gầy yếu nằm, đang thống khổ kêu rên.

Đám người tự giác tránh ra một con đường lớn, ai ngờ khi đám người này chuẩn bị chạy vào Trấn Yêu quan, ‘Trấn Yêu quan’ ba chữ to bao phủ ba người, ba người kêu thảm một tiếng, trên người toát ra khói trắng, hiển lộ ra nguyên hình.

Hai tên tráng sĩ kia lại là hai đầu Cự Lang, trên cáng cứu thương cũng không phải tu sĩ Nhân tộc, mà là một đầu yêu thú không có bị thương.

Tướng sĩ canh giữ ở trước cửa Trấn Yêu quan phản ứng cấp tốc, không có chút dây dưa dài dòng, quả quyết xuất thủ, giơ lên mâu cùng khiên trong tay, giết chết ba con yêu thú.

Thỉnh thoảng có thể gặp được cảnh yêu thú có ý đồ trà trộn vào Trấn Yêu quan, mà kết cục chỉ có một, đó chính là chết!

Tiến vào Trấn Yêu quan, hai người gặp được có người khiêng da cùng nội đan yêu thú đang ở đầu đường rao hàng, có người ở đầu đường bán đan dược trị thương, nói tiện nghi hơn ở trong tiệm hai thành, còn có người nói mình tu vi cao, có thể làm bảo tiêu.

Những người này giống như tòa thành này, thô kệch mà hào phóng.

Hai người đầu tiên tìm tới một quán trọ, nghỉ ngơi một đêm, khôi phục tinh lực, tim hiểu rõ ràng tình trạng hiện tại.

Lục Dương chỉ vào địa đồ, phân tích tình báo mới tìm hiểu.

- Nơi này là Trấn Yêu quan, cách Khóa Yêu quan mà Thúc Thúc của ngươi đang trấn thủ đến 20 vạn dặm. Rừng rậm chúng ta vừa tiến vào là đường ranh giới giữa Đại Hạ vương triều và Yêu Vực, ngăn cách ra hai phe, là khu vực trung lập, không thuộc về phạm vi thế lực nào.

- Xuyên qua rừng rậm, đi qua một mảnh sương mù, mới có thể đi tới Yêu Vực chân chính.

- Ta có nghe ngóng được một chút chuyện từ ông lão bán báo, nói nơi này là trọng địa giao dịch yêu thú, phi thuyền của thương hội Lạc Địa Kim Tiền sẽ thường bảy ngày đi đến nơi này, buổi trưa ngày mai thì có một chuyến phi thuyền tới, thế nào, muốn trở về không?

Mạnh Cảnh Chu vừa định nói cái này còn cần nghĩ, đương nhiên là trở về, nhưng lời đến khóe miệng thì hắn lại đổi chủ ý.

- Trở về? Tại sao lại trở về? Mảnh rừng rậm này để chúng ta ăn thua thiệt lớn như vậy, không cho đám yêu thú một chút nhan sắc nhìn một chút, ngày sau truyền đi, chúng ta còn thế nào lăn lộn?

Lục Dương lộ ra ý cười nồng đậm:

- Đúng dịp, ta cũng nghĩ như vậy.

Hai người ăn nhịp với nhau, quyết định muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một hồi, không hỗn đến thiên địa đảo điên thề không quay về.

Đầy bụi đất phong trần trở về như thế thì không phù hợp với tác phong của bọn hắn.

- Đáng tiếc Man Cốt tiểu gia hỏa kia không đến, huyết mạch Thượng Cổ Man tộc trong cơ thể hắn lực có áp chế tự nhiên cho đám yêu thú.

Bên trong không gian tinh thần, Bất Hủ tiên tử tiếc nuối lắc đầu.

Lục Dương hoài nghi, trước đó khi đại sư tỷ đứng ở phía sau hai người thì Bất Hủ tiên tử biết đến nhất thanh nhị sở, lại không có nhắc nhở mình là muốn thấy mình làm trò cười.

Phù hợp logic hoài nghi.

Rất nhanh Lục Dương đã bị chủ đề của Bất Hủ tiên tử hấp dẫn:

- Còn có thuyết pháp này?

Nói đến chuyện chuyện, Bất Hủ tiên tử dị thường tự hào, nàng một tay chống nạnh, rất có một loại ý vị chỉ điểm giang sơn:

- Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản tiên chỉ cất cao hạn mức cao nhất về Trí Tuệ của Man tộc, chia Trí Tuệ cho Man tộc thôi sao, lúc ấy cùng nhau chia sẻ còn có một phần nhỏ lực lượng của bản tiên.

- Bản tiên là ai, ngươi cho rằng bản tiên vì chế tác « Bách khoa toàn thư về nấu nướng », có bao nhiêu Thượng Cổ yêu thú bị bản tiên nếm qua?

Bình Luận (0)
Comment